Hồi ức kết thúc, Phùng Kiến Vũ cũng đem Tiểu Niệm Thanh dỗ ngủ rồi. Phùng Kiến Vũ nhìn Tiểu Niệm Thanh đang say ngủ, trong lòng không khỏi xúc động: Thanh nhi, Niệm Niệm cũng sắp tám tuổi, anh cũng rời xa em bảy năm rồi, anh khi nào mới có thể trở lại.
Nói đến Tiểu Niệm Thanh cũng thật rất có duyên phận với Vương Thanh. Từ khi Tiểu Niệm Thanh biết nói chuyện cho tới bây giờ đều không gọi Phùng Kiến Vũ là ba. Phần lớn thời gian bé đều gọi Phùng Kiến Vũ là Vũ Vũ, chỉ có lúc xin Phùng Kiến Vũ mua thứ gì đó mới ngọt ngào gọi tiếng cha.
Nhưng khi Tiểu Niệm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình của Vương Thanh, liền hỏi Phùng Kiến Vũ: "Vũ vũ, đây là ba sao?" Lúc ấy Phùng Kiến Vũ đều cảm thấy rất kinh ngạc. Tiểu Niệm Thanh không chỉ có chung ngày sinh nhật với Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ nghĩ, điều này giống như Vương Thanh thường nói là minh minh chú định đi! Cậu cùng Vương Thanh gặp nhau là minh minh chú định, cậu nhận nuôi Tiểu Niệm Thanh cũng là minh minh chú định
Phùng Kiến Vũ cảm thấy nỗi nhớ nhung của cậu đối với Vương Thanh sắp tới cực hạn rồi, chỉ cần hơi chạm nhẹ một chút, sẽ tùy thời bùng nổ. Phùng Kiến Vũ sợ cậu sẽ giống như bảy năm trước lại làm ra chuyện ngu xuẩn, nên chỉ có thể gắt gao ngăn chặn nỗi thương nhớ trong lòng
...
Ở nước Mỹ xa xôi Vương Thanh đang hôn mê có lẽ cảm ứng được người yêu bởi vì chờ đợi rất lâu mà vô cùng thống khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-chet-khong-thay-doi/131848/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.