Cố Diệp nói một câu không đầu không đuôi làm Giải Thừa không hiểu ra làm sao: “Câu này có ý gì vậy?”
Cố Diệp cười cười: “Ra ngoài rồi nói anh nghe, nói giờ sẽ bị lộ mất.”
Giải Thừa chỉ có thể bất đắc dĩ nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng. Ngay lúc này, người y tá kia cũng muốn đi. Vụ việc xảy ra khiến cô ta chia tay với bạn trai, vừa sợ vừa hoảng, tâm tình không tốt nên đi đến cổng thấy Cố Diệp và Giải Thừa thì hung dữ trợn mắt nhìn họ: “Lắm miệng!”
Trong lòng Cố Diệp tự nhủ ôi chao, không có cậu thì bà cụ sẽ phải chết, cô ta phải bồi thường một mạng người, sao đến lúc xong việc thì không thèm đếm xỉa đến cậu rồi? Mới đầu cậu không định phản ứng cô ta nhưng bây giờ Cố Diệp không nhịn được: “Dì à, dì chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, không phù hợp làm nghề này đâu, không từ chức thì dì sẽ xui lắm đấy.”
Dù Cố Diệp có đeo khẩu trang thì vẫn nhìn ra được cậu mới hơn hai mươi tuổi. Y tá không lớn hơn bao nhiêu mà bị cậu gọi là dì, miệng lưỡi bén nhọn giận dự phản kích: “Mày mới không may, cả nhà mày đều không may mắn.”
“Á à, ngang ngược quá ha?” Giải Thừa móc điện thoại ra: “Báo cảnh sát thôi.”
Y tá đuối lý nên bị dọa không dám nói thêm, liếc họ một cái rồi thở phì phò rời đi.
Giải Thừa bĩu môi: “Ai mà cưới phải loại người như cô ta mới xui ấy.”
Cố Diệp ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443088/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.