Giới huyền học sẽ không có ai dính đến những chuyện như “đào mộ” này. Giải Thừa thà chết chứ không chịu đầu hàng, mặc kệ cậu có nói gì thì hắn vẫn nhất quyết không đi.
Cố Diệp nghiêm túc hỏi: “Có còn là anh em hay không?”
“Có.”
“Vậy tại sao anh lại không chịu đi?”
Giải Thừa khó xử: “Đào mộ không phải việc làm của con người. Việc khác anh đều có thể làm cùng em nhưng đào mộ thì không được.”
Cố Diệp híp mắt: “Nhưng sư huynh sẽ rất vui mừng.”
Giải Thừa phì cười: “Sư huynh đều đã hồn phi phách tán rồi thì làm sao có thể nói cho em biết anh ấy vui lòng?”
Cố Diệp khoanh tay “Đúng rồi, người đều đã hồn phi phách tán thì giữ lại phần mộ cũng có làm được cái gì? Còn có thể tổn hại tới âm đức gì đó sao?”
Giải Thừa nghẹn lời, suy nghĩ một chút vẫn nói lại: “Không được, không thể đào mộ.”
Cố Diệp giữ chặt hắn: “Ngay cả những môn bí thuật em cũng đều đã dạy anh rồi, có phải em đối xử với anh như anh em trong nhà không? Hay bây giờ anh cùng em về nhà gọi ba gọi mẹ luôn đi, anh chính là người con thứ năm trong gia đình em.”
Giải Thừa im lặng: “Em đừng có nghịch nữa, hai chúng ta ai lớn hơn ai? Lại nói, nếu anh gọi em là anh thì có phải bị điên rồi không?”
Sắc mặt Cố Diệp lạnh xuống: “Không đi à?”
“Không đi.”
“Em bắt cóc anh đi thì anh có đi không?”
“Em…”
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443072/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.