Nơi đám cháy xảy ra là con đường đối diện tiểu khu. Lúc ấy Cố Diệp đang đứng trước cửa nhà ma nhìn sang đó, quả nhiên có ngôi nhà kế bên tiểu khu đang bốc lên làn khói đen, nhưng làn khói rất nhỏ và khó mà nhìn rõ được. Cố Diệp chợt cảm thấy buồn bực, chả lẽ tự tử còn có tổ chức nữa hả? Bộ đầu thai có ưu đãi à, rồi tích lũy kiểu gì?
Hiện có thể nhìn thấy vô số người ào chạy qua đó với vẻ mặt phấn khích, khỏi cần đoán cũng biết họ ra đó để hóng chuyện. Bây giờ vừa đúng buổi trưa, nghe thấy tin có cháy, thế là rất nhiều người dân bèn đi vây xem. Đặc biệt ở trong tiểu khu, một vài cụ già đang bồng em bé trên tay, thi nhau chen lấn chạy qua kia. Họ sợ rằng chạy chậm một cái là không còn gì để xem.
Cố Diệp nhíu mày: “Chuyện này không ảnh hưởng tới việc xe cứu hỏa cứu viện chứ?”
Vương Học Lượng tập mãi cũng thành thói quen: “Sao mà không ảnh hưởng được chứ? Nhưng lần nào chuyện này xảy ra cũng đều có người tới hóng hớt à.”
Lúc này, tiếng còi hú của xe cứu hỏa đã truyền tới. Thiệu Đại Dũng nghe thấy tiếng động bèn chạy ra xem, Cố Diệp cũng ra nhìn, sau đó hỏi hai người bọn họ: “Trước đó đã có bốn vụ rồi hả? Đều là cái tiểu khu kia à?”
Thiệu Đại Dũng tiếp lời: “Đúng vậy, đây là lần thứ năm rồi đó. Bây giờ mỗi ngày trước khi nấu cơm tôi đều phải kiểm tra van an toàn, nấu xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443069/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.