Nội tạng không còn nữa thì đi được đâu? Đây rõ ràng không phải việc mà một hai người có thể làm được. Cố Diệp suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Mục Cảnh Phỉ: “Chị Mục, hình như em gặp phải một vụ án buôn bán nội tạng nhưng hiện tại không biết bọn chúng có tổng bao nhiêu người và cũng không biết nội tạng bị vận chuyển đi nơi nào. Quan trọng là em không có chứng cứ.”
Nếu nghe người khác nói những lời này thì Mục Cảnh Phỉ sẽ trả lời hắn một câu rằng nếu không có chứng cứ xác thực thì báo án làm cái gì? Nhưng người nói lại là Cố Diệp khiến Mục Cảnh Phỉ không còn cách nào khác: “Em lại trông thấy thứ gì hả?”
“Một cô gái bị moi hết nội tạng. Em nghi ngờ cái chết của cô ấy không phải cái chết tự nhiên nhưng bây giờ thi thể đã bị hỏa thiêu nên không nhìn ra bất kỳ chứng cứ nào cả.”
Mục Cảnh Phỉ nghe xong khẽ nói: “Không có chứng cứ thì phải đi tìm chứ chị có thể giúp cái gì?”
“Chị, em nghĩ là trước tiên em cứ điều tra và cung cấp manh mối cho chị. Nếu thuận tiện thì chị có thể giúp em một chút.”
“Cũng được. Tìm được chứng cứ thì chị có thể chính thức tham gia.” Mục Cảnh Phỉ không quên nhắc nhở cậu: “Em phải chú ý an toàn, đừng rời hiện trường mà hãy để một vài người ở lại trông coi.”
Cố Diệp mỉm cười đồng ý: “Chị cứ yên tâm, trong lòng em đã có sắp xếp, những việc mạo hiểm em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443064/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.