Chương trước
Chương sau
Hoàng Vĩnh ở trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mạnh đại sư một lần, nói giống như thể ngoại cao nhân nhưng thực ra là xem tiền làm việc, một nén nhang giá bán một ngàn tệ, muốn cầu ông ta giúp đỡ trước phải dâng hương, ít nhất ba cây, càng nhiều càng tốt, đương nhiên làm việc cũng cần những món khác, giá tiền cũng phải tính vào, thiếu tiền đại sư sẽ không giúp.

Hiện tại đang cần nhờ Mạnh đại sư cứu mạng, Hoàng Vĩnh cũng không thể bất mãn ra mặt, hắn tàn nhẫn, nghiến răng nói: “Tôi ra giá tám vạn cho tiền hương đèn.”

Mạnh đại sư híp mắt, nhấp một ngụm trà, hai ngón tay gõ trên mặt bàn, thong thả ung dung nói:

“Ta xem tướng mạo anh, là mệnh cách phú quý, vậy mà mạng anh cũng chỉ đáng giá tám vạn tệ? Tổ sư gia cảm thấy, mạng anh không dừng ở mức giá này.”

Hai ngón tay của ông, ám chỉ gõ lại gõ, ý tứ là: Gấp đôi lên.

Hoàng Vĩnh hô hấp cứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười sáu vạn.”

“Tổ sư gia thấy làm được rồi.” Mạnh đại sư  lúc này mới chậm rãi đứng lên,mỉm cười lấy hai lá bùa được vẽ rất đẹp, đặt trong một cái túi vải: “Trước tiên, anh mang theo túi vải này bên người để xua đuổi oán khí, sau đó, ngủ một giấc ngon lành, buổi tối chờ ta đóng cửa tiệm, ta sẽ đi theo anh, ta xem con quỷ kia còn dám tới hay không.”

“Cảm ơn Mạnh đại sư.” Hoàng Vĩnh hai tay nhận lấy, trong lòng vô số lần mắng người tham tiền lại thích làm ra vẻ này, ngoài mặt vẫn phải cúi đầu cảm tạ mấy lần.  Tóm lại có đại sư bảo toàn tính mạng, tinh thần hắn lập tức thả lỏng, thân thể trở nên vô cùng mệt mỏi, thật đúng là muốn ngủ một giấc.

Cửa tiệm nhỏ của Mạnh đại sư có hai căn phòng và một sảnh lớn, một gian phòng ngủ ở chính giữa, một gian có cửa nhỏ để bán đồ vật. Phòng khách đầy bùa, kiếm gỗ đào cùng các đồ vật khác rối loạn lung tung, trong nhà bừa bộn lộn xộn, vậy nên nơi hắn ngủ là một cái giường nhỏ cũ kĩ ngoài ban công, xung quanh cũng đầy những đồ vật lặt vặt, lúc này Hoàng Vĩnh cũng không chê, nằm xuống liền ngủ.

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn, không ngờ rằng, hắn vừa nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt thất khiếu đổ máu của Lý Sơn. Đối phương cũng không nói cái gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt vô cùng quỷ dị, Hoàng Vĩnh ở trong mộng bị dọa tỉnh, lập tức ngồi dậy, đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Nhìn cái túi vải chứa tấm phù chú kia, Hoàng Vĩnh không biết phải làm gì, phù chú này có tác dụng không? Tại sao vẫn mơ thấy ác mộng? Sao đối phương vẫn tìm tới đây?

Mạnh đại sư tương đối kiêu ngạo, có khả năng sẽ cho rằng hắn không tin ông, rất có thể sẽ phát giận. Hoàng Vĩnh cũng không dám đi hỏi, đem phù chú nắm thật chặt trong tay, lại nằm thêm một lát nhưng như thế nào cũng không ngủ tiếp được. Điều hòa được treo ở trên tường thổi ra khí lạnh làm cho hắn không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Lý Sơn bò ra từ cửa gió của máy điều hòa. Càng nghĩ càng thấy lạnh gáy, càng nghĩ lại càng sợ hãi, tâm tình vừa mới thả lỏng lại trở nên nặng nề, khẩn trương vô cùng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy bản thân sẽ suy kiệt sức lực.

Cứ như vậy cho đến khi chạng vạng, Hoàng Vĩnh đói bụng. Ban ngày cũng không ăn cơm trưa, tới buổi tối không thể chịu được nữa, hắn liền gọi điện cho khách sạn, yêu cầu họ giao đến tám món ăn và hai bình rượu ngon, sau khi Mạnh đại sư ăn uống no đủ, lúc này mới chậm rì rì cùng Hoàng Vĩnh đi về nhà hắn.

Vừa vào cửa, Mạnh đại sư liền lạnh mặt: “Oán khí thật nặng, hồn ma này không dễ đối phó.”

Hoàng Vĩnh nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, sợ tới mức chân mềm đi.

Mạnh đại sư bình tĩnh nói: “Đừng sợ, qua một kiếp này, anh sẽ thăng chức tăng lương, đại phú đại quý.”

Hoàng Vĩnh trong lòng vui mừng khẩn trương nói: “Cảm tạ Mạnh đại sư cứu mạng tôi! Dựa hết vào ngài!”

Mạnh đại sư hơi hơi mỉm cười, thay đạo bào, mang mũ lên, vẻ mặt chính khí lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, niệm một câu chú ngữ, mang lên tế đàn, ngồi trên mặt đất bắt đầu đả tọa: “Yên tâm, chỉ cần hắn dám đến, ta nhất định sẽ đánh cho hắn hồn phi phách tán.”

Hoàng Vĩnh nhìn trang phục ông mặc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn rất đáng tin cậy, hắn được cứu rồi.

Buổi tối, Lý Sơn cùng tiểu quỷ tới như thường lệ, nhà Hoàng Vĩnh rõ ràng có người nhưng lại tắt đèn, trong phòng khách chợt lóe chợt lóe, hình như là ánh sáng từ chậu than, hai người mẫm cảm thấy không khí không đúng lắm, vậy nên không đi vào. Tiểu quỷ khịt khịt mũi ngửi: “Tôi ngửi được mùi hương, là loại hương thấp kém, chất lượng so với hương Cố đại sư dùng kém xa vạn dặm, ngửi qua là thấy.”

Lý Sơn trầm mặt: “Đại sư kia thật sự đã giúp hắn. Có tiền dễ làm việc thật.”

Tiểu quỷ móc từ trong túi ra một một xấp tiền âm phủ, cười rồi đưa chgo Lý Sơn: “Đại thúc, tiền của tôi cho anh tiêu.”

Lý Sơn sửng sốt, ngay sau đó cười cười: “Ngươi cho ta, vậy ngươi tiêu cái gì?”

Tiểu quỷ sờ sờ đầu, cười hắc hắc: “Tôi không cần, chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn, có áo mặc là ổn rồi, tôi không cần tiền.”

Lý Sơn sắc mặt nhu hòa, đem tiền nhét lại vào trong túi tiểu quỷ: “Ngươi giữ lại tiền mà mua kẹo, đại thúc không cần.”

Trong khi hai con ma đang nói chuyện, Mạnh đại sư đang đả tọa cảnh giác mở to mắt: “Oán khí thật nặng! Có hai con quỷ?”

Hoàng Vĩnh sợ tới mức rúc xuống gầm bàn, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mạnh đại sư, Mạnh đại sư cầm lấy kiếm gỗ đào, khóe miệng khẽ nhếch, trấn an nói: “Yên tâm, có ta ở đây, bất kì con quỷ nào cũng không thể gây hại đến ngươi.”

Ông đứng lên, vài bước đã đi tới cửa sổ, dán một lá bùa lên thân kiếm, trầm mặt lạnh giọng nói: “Ác quỷ từ đâu tới, dám làm hại mạng người, hôm nay xem đạo gia siêu độ các ngươi!”

Một đạo ánh sáng trắng lướt qua, tiểu quỷ lôi kéo Lý Sơn tránh thoát khỏi đòn hiểm, cất bước chạy nhanh: “Ngoan ngoãn đi! Người đánh quỷ đó! Chạy mau!”

Tiểu quỷ không có ý tứ phản kháng, chạy thật mau. Lý Sơn cũng không có hiểu biết gì về trường hợp này, chỉ có thể chạy theo tiểu quỷ.

Lúc này hai lá bùa từ cửa sổ bay ra, tìm theo quỷ khí phát ra từ hai “người” bọn họ mà đuổi theo, cách khá xa, họ không còn cảm nhận được nguy hiểm nữa. Tên đạo sĩ này đúng là có chút bản lĩnh.

“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! Cố đại sư cứu ta!” Tiểu quỷ bị dọa tới hét loạn lên, điên cuồng chạy trốn.

Lúc hai lá bùa sắp đuổi kịp tới, xuất hiện một cỗ quỷ khí tràn đầy sát ý ngưng tụ thành mũi tên, lướt qua một bên tai tiểu quỷ, lặng yên ngăn trở hai là bùa đang bán theo sau tiểu quỷ, một mũi tên xuyên thấu cả hai, quỷ khí lập tức đốt hai lá bùa thành tro. Tiểu quỷ kinh hỉ ngẩng đầu: “Dạ Ly! Linh Linh!”

Dạ Ly tám tuổi đang lạnh mặt bay ở giữa không trung, mặc trường bào màu đen, đai lưng màu đỏ, tóc đen dùng dây cột tóc màu đổ cột lấy, theo gió mà bay. Trong tay cầm một cây cung dài màu đen, mặt vô cảm liếc nhìn hai con quỷ bọn họ, lạnh nhạt dùng một trận quỷ khí lôi kéo hai người ra phía sau mình: “Tránh ra, vướng chân.”

Tiểu quỷ bị dọa sợ đến rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Dạ Ly kéo căng dây cung, nhắm ngay cửa kính tầng thứ hai mươi, quỷ khí mang theo sát khí bức người bắn vào trong nhà Hoàng Vĩnh, phá hủy tất cả đồ vật trừ tà của Mạnh đại sư, sau khi quỷ khí cùng ánh sáng màu trắng va chạm,toàn bộ lá bùa cùng trận pháp đều bị phá hỏng. Dạ Ly ánh mắt lạnh lùng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bình luận hai chữ: “Quá phế.”

Dạ Ly ngồi trên vai Linh Linh, cô cũng mặc cùng một kiểu dáng quần áo với Dạ Ly, tóc dài rũ đến eo tung bay theo gió, đôi mắt màu tím to tròn nhấp nháy xem diễn, bắp chân nhàn nhã đung đưa, vỗ tay khen ngợi anh trai, ngạo nghễ nói: “Còn dám tìm người giúp đỡ, khi dễ quỷ chúng ta sao? Tiểu quỷ, hai ngươi không sao chứ?”

Tiểu quỷ lắc đầu, cười ngây ngô“Không sao, chúng ta chạy nhanh.”

Mạnh đại sư nhìn trận pháp bản thân tỉ mỉ bày ra, hiện trường hỗn loạn vô cùng, quỷ khí thậm chí còn có thể ngăn chặn linh khí của ông ta, mặt ông ta trầm xuống, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: “Các ngươi là ai?”

Linh Linh ngạo nghễ chống nạnh, gần như chạm đến nách, đặc biệt kiêu ngạo nói cho đối phương nghe: “Con gái Cố Linh Linh của Cố đại sư, đánh ngươi chính là ca ca ta. Ba ta nói, con quỷ này là bị tên kia hại chết, ngươi đến từ đâu liền cút về nơi đó, nếu không chúng ta sẽ “thu dọn” nốt cả ngươi.”

“Cố Diệp….” Nghe được tên của Cố Diệp, ánh mắt Mạnh đại sư chợt lóe, trong mắt hiện lên vài phần e dè. Một mình Cố Diệp dám đá cửa lớn tổng bộ huyền thuật, phá vỡ tất cả trận pháp, đem quỷ mang vào bên trong, chỉ vì người của tổng bộ huyền thuật dám tổn thương con gái Linh Linh của cậu. Xui xẻo như vậy, ương ngạnh như vậy, lại bênh người nhà, bản thân có bản lĩnh, bối cảnh gia đình lại mạnh như vậy. Đối nghịch với cậu ta tuyệt đối không có trái ngon để ăn.

Mạnh đại sư ngay lập tức liền có  xúc động muốn quay dầu chạy trốn.

Hoàng Vĩnh nhìn hắn bất động, sốt ruột hỏi: “ Mạnh đại sư, con quỷ kia đâu? Đánh chết rồi sao?”

Mạnh đại sư sắc mặt trầm xuống, nghĩ đến mười sáu vạn tệ sắp đến tay kia, ông ta không nỡ phải trả lại. Hơn nữa, công ty kiến trúc này gọi hắn là đại sư, nếu hắn lui như vậy, về sau công việc sẽ không dễ tìm, cũng rất mất mặt. Vì thế Mạnh đại sư ngẩng cao đầu, hung ác nói: “Cố Diệp cũng không thể khinh người quá đáng!”

Dạ Ly hừ lạnh một tiếng: “Làm khó ngươi? Ngươi cũng xứng? Cút!”

Mạnh đại sư bị âm thanh tràn đầy sát khí của Dạ Ly dọa sợ tới mức run rẩy, tiểu quỷ này tuổi tác không lớn nhưng sát khí thật mạnh.

Thanh âm thanh thúy của Linh Linh vang lên: “Ác giả ác báo, ngươi là một lão già, người nào cũng giúp, cẩn thận trời phạt!”

Mạnh đại sư bị chọc tức tới đỏ mặt, ông ta mới có bốn mươi tuổi, giống lão già chỗ nào?

Dạ Ly kéo cung nhắm mũi tên vào hắn, ánh mắt lạnh băng, ánh mắt đã nói cho hắn, không cút? Hồn phi phách tán!

Mạnh đại sư hít sâu một hơi, tiền và mặt mũi đều không quan trọng bằng tính mạng, hắn vội vàng quay sang Hoàng Vĩnh nói: “Tiền ta sẽ trả anh, việc này ta không giúp được, anh tự cầu phúc đi!”

“Cái gì?!” Hoàng Vĩnh bị dọa ngốc, vừa rồi còn là bộ dáng tràn đầy tự tin, thế nào lại mặc kệ rồi?

“Mạnh đại sư! Mạnh đại sư? Ta cho ngươi thêm tiền! Hai mươi vạn! Hai hai vạn! Mạnh đại sư?!”

Mặc kệ Hoàng Vĩnh kêu gọi như thế nào, Mạnh đại sư đều không quay đầu lại, chỉ thục mạng chạy. Cố Diệp nuôi quỷ đã lợi hại như vậy, bản thân cậu ta còn lợi hại như thế nào?

Hoàng Vĩnh ôm đầu không dám tin tưởng, đầu óc trống rỗng, Mạnh đại sư là một người yêu tiền như vậy, nhưng đến tiền cũng từ bỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn Mạnh đại sư chạy ra từ trong toà nhà, tiểu quỷ ưỡn bộ ngực nhỏ, lôi kéo Lý Sơn bò lên cửa sổ tầng hai mươi từ bên ngoài, chỉ vào Hoàng Vĩnh đang ở bên trong, tức giận mà kêu: “Đại thúc! Trên này! Đánh hắn đánh hắn!”

Dạ Ly liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng lười quản, đỡ phải ngồi trên vai Linh Linh, bay trở về bên người Cố Diệp.

Cố Diệp lấy ra một gói hình nhân giấy đã được Linh Linh gấp, mặt trên đã được Linh Linh vẽ đầy phù chú. Sau đó Cố Diệp rót quỷ khí vào, nâng phù chú lên, khi những hình nhân rơi xuống đất, vô số con quỷ giống y như Lý Sơn xông ra. Cố Diệp híp mắt phất tay, sợ thiên hạ không đủ loạn nói: “Đi hết đi, nếu không nhận tội, vậy thì đừng mong ngủ ngon giấc.”

Lúc này ở bên trong cục cảnh sát: “Kỳ quái, tài liệu về vụ án kia của Lý Sơn sao lại không thấy đâu? Ai thấy tài liệu tôi đặt trên bàn không? Nếu vị án của Lý Sơn là thật thì tất cả bọn họ đều đáng tình nghi.”

“Không thấy, tìm lại xem.”

“Thật sự không thấy.”

“Có thể có người tưởng là rác nên vứt rồi, để tôi in lại cho cậu một bản.”

Đêm nay, tất cả mọi người trên danh sách đều bị dọa sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, hận cha mẹ không thể sinh ra cho mình thêm hai cái chân, đều sợ chạy trốn không đủ nhanh.

Sáng sớm hôm sau, trong nhóm huyền thuật sư có người hỏi: Cố Diệp có ở đây không? Giải Thừa đâu, lôi cậu ta vào đây.

Cố Diệp thật sự đã ở đó suốt, chẳng qua những người học trước đều không thích cậu, vậy nên cậu vẫn luôn bị coi như không khí. Lúc này có người tìm, cậu nói một câu: Tôi đây, làm sao?

Tôm hùm đát không quá cay: Hôm nay có vài người trên Tieba dò hỏi, nói tối hôm qua gặp quỷ dọa người, còn nghe nói con quỷ cậu nuôi đi đánh nhau trong ngày hôm qua, việc này có quan hệ với cậu không?

Sự thật là, đại gia đã đoán được tám chín phần, cũng chỉ có Cố Diệp mới dám làm như vậy, cũng chỉ có môn phái của cậu ta có năng lực làm ra nhiều quỷ thế thân như vậy.

Cố Diệp cười nói: Bọn họ thu nhận số tiền dơ bẩn, tôi hù dọa bọn họ một chút. Anh mau nói cho bọn họ, muốn sống thì hãy đi tự thú, cục cảnh sát có chính khí, quỷ không vào được

Có người hỏi: Tùy mà, quỷ tốt cũng có thể đi vào.

Cố Diệp: Tôi là tên lừa đảo cặn bã (châm thuốc.jpg)

Trong nhóm đều cười ha ha, họ không nghĩ Cố Diệp lại dễ nói chuyện như vậy, còn biết nói đùa.

Tất cả đều cùng cậu trò chuyện, thể hiện rằng phương pháp này họ cũng biết rồi. Chiêu thức tổn hại, mọi người biết không có tổn hại nhất, chỉ có tổn hại hơn.

Vì thế, cùng một ngày cục cảnh sát thu được mười mấy cuộc điện thoại tự thú. Lần đầu tiên một án tử không có chứng cứ mànhững người bị hiềm nghi tự thú thành đoàn thể!

Cảnh sát phụ trách vụ án này ngốc luôn, tình huống như thế nào vậy?

Lúc này, Hoàng Vĩnh cũng không chịu được nữa, là người bị tình nghi chính, vừa là người trong cuộc, cho dù tố chất tâm lý có tốt như thế nào cũng không thể chịu sự hù dọa như vậy. Hắn chạy đến cục cảnh sát, ôm cửa cục cảnh sát, cả người vô lực nằm quỳ trên mặt đất, khóc: “Tôi đến tự thú, xin các anh mau bắt tôi lại! Các anh hỏi gì tôi sẽ nói cái đó, tôi xin các anh, đừng thả tôi đi, tôi không chịu nổi nữa!”

Cảnh sát: “…”

Đối mặt với mười mấy tội phạm tự thú, tất cả đều chen ở trong một phòng thẩm vấn, sau đó nhốn nháo đổ tội như đổ dậu, làm cảnh sát nghi chép khóe miệng giựt giựt, không biết nên nói cái gì.

Vở kịch lớn nhất vẫn là ở bên phía Hoàng Vĩnh, hắn bị thẩm vấn một mình. Hoàng Vĩnh không đã không còn khí định thần nhàn như lần đầu tiên tới nữa, sắc mặt vàng như nến, quầng mắt đen sì, giống như đã vài đêm không ngủ. Hắn run run rẩy rẩy, phảng phất giây tiếp theo có thể ngất xỉu đi.

“Lý Sơn đúng là ngã xuống lúc đang làm công trong công trường của chúng tôi, anh ta ngã xuống và tử vong tại chỗ, nguyên nhân chính là do các biện pháp bảo hộ an toàn không đảm bảo, chúng tôi đã tham nhũng 70% số tiền để mua dụng cụ phòng hộ, sau đó chia đều. Trần Hoằng cầm một phần ba số tiền đó, còn lại chúng ta chia đều. Đây không phải là lần đầu tiên, trước kia chúng tôi cũng làm như vậy, còn dùng dây thừng cũ hỏng, xích rỗng ruột, lưới cũ, đều là những thứ đã sử dụng nhiều năm.”

Cảnh sát kinh ngạc nhướng mày, nghi hoặc nhìn hắn, lần đầu tiên thấy người bị tình nghi phối hợp như vậy. Hắn giải thích rõ như vậy là không muốn ra ngoài sao?

Hoàng Vĩnh tiếp tục nói: “Sau khi Lý Sơn ngã chết, tôi cùng Trần Hoằng gọi điện trao đổi. Để không ảnh hưởng đến việc giao nhà, không ảnh hưởng đến công trạng, tôi cùng với bốn công nhân làm cùng Lý Sơn, ném thi thể anh ta vào máy trộn xi măng. Bị nghiền nát tại hiện trường, lại trộn lẫn mấy tấn cát bên trong, lúc ấy thi thể sẽ không thể bị tìm thấy. Các anh còn muốn biết cái gì? Chỉ cần giữ tôi lại cục cảnh sát, cái gì tôi cũng nói.”

Cảnh sát nghe xong cảm thấy da dầu tê dại, thủ đoạn hủy thi diệt tích này đúng thật là phát rồ: “Trước bắt lại Trần Hoằng rồi nói sau!”

Trần Hoằng sớm đã bị cảnh sát theo dõi, vừa nói muốn bắt Trần Hoằng, cảnh sát phụ trách giám thị hắn sốt ruột báo cáo: “Trần Hoằng mất tích, tôi vẫn luôn theo dõi hắn, hắn cũng không ra khỏi nhà, cũng không biết vì sao, một người đang sống sờ sờ như vậy lại không thấy đâu!”

Cảnh sát lập tức phái cảnh lực đi tìm Trần Hoằng, mà cùng lúc đó, Trần Hoằng đã đứng trên tầng mười lăm của tòa nhà ở Trường Minh tiểu khu. Đương nhiên không phải hắn muốn tới đây, mà là bị bắt tới.

“Cậu rốt cuộc muốn cái gì?” Trần Hoằng cảm nhận được gió ở trên cao, nhìn tòa nhà phía xa, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, có cảm giác chân bị treo trên không trung, sợ tới mức hắn ngồi bệt trên nền đất, hai tay đè xuống nền nhà, động đậy cũng không dám.

Lý Sơn nhàn nhạt hỏi: “Một người đã chết oan uổng ông hỏi tôi bắt ông tới đây để làm gì?”

“Tôi không muốn chết! Tôi không thể chết được!” Trần Hoằng dùng tay chân bò tới cửa cầu thang, cả người run rấy, sợ tới mức cả người lạnh lẽo.

Lý Sơn bay qua, túm lấy cổ áo hắn kéo đi như kéo một cái xác không hồn, xách hắn lên, bóp cổ bắt hắn nhìn xuống dưới, Trần Hoằng lập tức bọi dọa sợ, cả người run như cái sàng, không dám mở mắt

Lý Sơn dùng sức bóp chặt cổ hắn, âm khí dày đặc hỏi: “Có pải rất cao hay không? Ngã xuống không nghi ngờ gì nữa, ông sẽ chết, phải không?”

Trần Hoằng dùng sức gật mạnh đầu: “Quá đáng sợ! Tôi không chịu được, tôi sợ độ cao!”

Lý Sơn lạnh lùng nói: “Nhìn đi, chính là cao như vậy, chính là ở vị trí này. Tôi chính là từ chỗ này ngã xuống, có lưới phòng hộ phía dưới, thật sự không chắc chắn, ngã một cái sẽ thủng. Ông muốn thử cảm giác ngã từ đây xuống không?”

“Không cần! Buông tha cho tôi! Kiếp sau làm trâu làm ngựa cho cậu! Ta mỗi ngày thắp hương bái phật cầu phúc cho cậu!” Trần Hoằng sợ tới mức thanh âm run rẩy, nói năng lộn xộn xin tha, run run nói: “Cầu xin cậu! Tôi sai rồi, cậu buông tha cho tôi đi!”

Lúc này, đã có người phát hiện ra trên tầng có người, có ý tốt mà báo nguy. Nhân viên phòng cháy mau chóng chạy tới, trải đệm hơi thật dày bên dưới, bắc loa lớn gọi Trần Hoằng, khuyên hắn không nên nghĩ quẩn.

Trần Hoằng sợ tới mức tè ra quần, nhìn thấy nhân viên phòng cháy như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc kêu: “Tôi không muốn chết! Cứu ta! Các người mau lên đây cứu tôi!”

Lý Sơn khóe miệng giật giật, đứng ở đằng sau đẩy nhẹ Trần Hoằng: “Cảm nhận một chút đi.”

“A!!!” Trần Hoằng kêu một tiếng thê lương thảm thiết, Trần Hoằng ngã xuống thẳng tắp, bị bắt cảm nhận một lần rơi từ trên cao xuống, nỗi tuyệt vọng dấy lên.

Kết quả là: Không chết nhưng toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương.

Lúc cảnh sát tìm được Trần Hoằng, hắn đã bị bê lên xe cứu thương. Đến nay, tất cả những người liên quan đến vụ án đều đã bị bắt.

Đây là một vụ án không có chứng cứ nhưng những nghi phạm đều tự thú.

Bốn nhân viên tạp vụ cùng Lý Sơn, che giấu sự thật và tham dự vào việc tiêu hủy thi thể, bị tịch thu hai mươi vạn tệ tiền tham ô, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Lý Sơn nhìn kết quả này, trong mắt không vui không buồn, oán khí trên người dần tiêu tan, cúi đầu với Cố Diệp, không đứng thẳng lưng trong một thời gian dài.

Cố Diệp mỉm cười nói: “ Trên thế giới này, công lý vẫn tồn tại, tiền không phải có thể thu mua tất cả, không mua được chính nghĩa, không mua được pháp luật, cũng không phải loại đại sư ngốc nghếch không cần tiền như tôi.”

Lý Sơn cảm kích nói: “Cảm ơn cậu! Tôi không có cái gì cả, trừ lời cảm ơn, tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào.”

“Có hai chữ cảm ơn chân thành này của anh là đủ rồi.” Cố Diệp cười vẫy vẫy tay: “Chấp niệm không còn nữa, anh nên đi thôi, đi đến nơi anh cần đến.”

Thân ảnh Lý Sơn dần dần trở nên trong suốt, biến mất ngay trước tầm mắt tiểu quỷ, Lý Sơn cảm thán nói: “Nếu ngươi là con trai ta, như vậy thì tốt biết bao.”

Tiểu quỷ vẻ mặt ngẩn ra, ngây thơ nhìn Lý Sơn biến mất: “Đại thúc có ý gì?”

Cố Diệp giải thích: “Đại thúc ý muốn nói là rất thích ngươi, muốn có một đứa con trai như ngươi vậy.”

Tiểu quỷ ôm mặt, đôi mắt khiếp sợ trừng như sắp rơi ra ngoài.

Cố Diệp bật cười, hai người này quả nhiên là có duyên phận: “Ngươi có muốn cùng hắn đi đầu thai không? Ta đưa ngươi đi.”

Tiểu quỷ hỏi theo bản năng: “Ngài muốn đuổi ta đi sao?”

Cố Diệp cười cười: “Chỉ là cảm thấy hai ngươi có duyên phận, nếu ngươi không muốn đi thì có thể ở lại, dọn dẹp vệ sinh trong nhà vẫn do ngươi phụ trách, thế nhưng cơm phải no đủ.”

Tiểu quỷ cao hứng chui vào vật trang sức chứa đầy trời mây, bay quanh Cố Diệp một vòng: “Ta lựa chọn ở lại đây!”

Sau khi tiễn Lý Sơn đi, Cố Diệp thắp ba nén hương, hướng bài vị của sư phụ hắn bái lạy: “Những lời người dạy con, con vẫn luôn khắc trong tim. Cho dù người đã đi nhiều năm như vậy rồi con vẫn làm theo. Giải oan khuất cho quỷ, mở đường cho người, không thẹn với lương tâm, sư phụ, người có vui không?”

Khói nhẹ bay lượn lờ quanh bài vị, bài vị cũng sẽ không đáp lại cậu.

Cố Diệp nhìn bài vị lạnh lẽo này, ủy khuất giống một đứa trẻ nhỏ: “Người không nghĩ đến con sao? Không thèm quay về liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không vào mộng gặp con, người đối với con có bao nhiêu yên tâm vậy? con tìm người yêu là nam, người có vui không?”

Sau khi trầm mặt hai phút, Cố Diệp mặt mày nhu hòa sờ bài vị, khóe miệng nhếch lên cao: “Lão nhân, con sống rất tốt, người yên tâm đi. Hôm nào đó con lại đưa đến cho người mấy cô gái xinh đẹp, sẽ rất vui vẻ nha~”

———–

Án tử của Lý Sơn rất nhanh đã đưa ra báo cáo kết án, án này làm cho cả cục cảnh sát không thể tưởng tượng nổi. Mục Cảnh Phỉ sau khi biết sự việc đã xảy ra, gọi cho Cố Diệp một cuộc điện thoại:  “Có phải em đã xen vào vụ án này đúng không? Phương thức phá án chưa từng nghe thấy.”

“Ha ha.” Cố Diệp híp mắt cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Mục Cảnh Phỉ ngay lập tức liền biết mình đoán không sai: “Tiểu tử thúi, đến lúc đó bọn chị thật sự phải thành lập một tổ đặc biệt, em có tới hay không?”

Cố Diệp cười nói: “Em tới làm gì? Ăn cơm sao?”

Mục Cảnh Phỉ tức giận nói: “Làm trưởng nhóm, những án kiện đặc thù đều giao cho em xử lý, chúng ta còn còn có thể hợp tác.”

“Em đây không làm được, ngày nào cũng phải lao vào công việc, cũng sẽ không có quy củ. Thế nhưng em có người muốn đề cử, tuổi cũng thích hợp, tương đối ổn trọng.”

Mục Cảnh Phỉ khẽ cười một tiếng: “Chị chỉ nói vậy thôi, chứ không thực sự có ý gì đâu.”

Cố Diệp nheo nheo mắt: “Ồ”

———-

Còn hai ngày nữa là khai giảng, Cố Diệp thu dọn đồ vật, đi tìm Úc Trạch, bắt lấy tay áo đối phương đung đưa làm nũng: “Anh yêu, em muốn anh đưa đi học.”

Úc Trạch thật không dễ dàng gì chờ cậu nói xong, cậu nói cái gì cũng đều đáp ứng: “Được, để anh sắp xếp thời gian.”

Cố Diệp lấy từ trong ví tiền ra một chiếc thẻ: “Đây là thẻ chìa khóa của nhà em, ngày nào đó em đã thay đổi mật mã, lúc đó quên nói với anh. Buổi sáng anh đưa em đến trường học, đưa hành lý đến nhà em, tìm người rửa xe cho em, rồi lại đưa qua cho em nhé.”

Úc Trạch gật đầu đáp ứng: “ Được, sáng sớm hôm sau đi cho kịp.”

Cố Diệp cao hứng nói: “Người khác đều tự mình đi, em không giống bọn họ, em có người yêu, lại còn đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy. Anh nói xem tại sao em lại ưu tú như vậy? Ánh mắt sao có thể tốt như vậy?”

Úc Trạch bị cậu chọc cười, nắm tay cậu, thật vất vả hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã này: “Em giỏi nhất.”

Cố Diệp vốn nghĩ ra thêm hai câu để nói tiếp nhưng được khen chân thành như vậy thì lại thấy ngại ngùng: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi, lúc trên đường tới đây em nhìn thấy một cửa hàng bán kem, em muốn ăn.”

Bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống, không còn nóng như ban ngày nữa. Hai người coi như tản bộ sau bữa cơm, tay trong tay ra khỏi cửa. Trên đường, không ít người nhìn bọn họ hai người con trai nắm tay nhau, đều là ánh mắt kinh ngạc, Hai người cũng mặc kệ, ai thích thì xem, ở bên nhau chính là quang minh chính đại.

Cố Diệp đi vào cửa hàng kem, cao hứng nói: “Em muốn ăn vị xoài, một phần lớn.”

Úc Trạch nói với người phục vụ: “Chúng tôi lấy phần nhỏ.”

Cố Diệp tùy hứng nói: “Em muốn phần lớn.”

Úc Trạch dỗ dành: “Phần lớn quá nhiều, em ăn sẽ đau bụng, phần nhỏ thì tốt hơn.”

Cố Diệp bĩu môi: “Không phải anh nói tất cả đều nghe em sao?”

Úc Trạch cười nói: “Đó là trong tình huống không vi phạm nguyên tắc.”

Không bao lâu, Cố Diệp ôm chén kem nhỏ, nhướng mày nhìn Úc Trạch, bất mãn nói: “Em phát hiện anh đúng là trộm gà, nói chuyện luôn để lại nửa lời. Nhưng quên đi, ai bảo anh đẹp trai, lần này nghe anh.”

Hai người tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ăn kem, nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, Cố Diệp cười nói: “Sau này về già, em cũng muốn mở một cửa hàng bán kem.”

Úc Trạch ánh mắt ôn nhu nhìn cậu: “Không phải em nói muốn mở thư viện sao?”

Cố Diệp lắc đầu: “Không muốn mở nữa, em sửa lại ước mơ, còn phải xây một cái miếu cho lão cha Diêm Vương, em có rất nhiều ước mơ.”

Úc Trạch bật cười, ước mơ này giống của trẻ nhỏ vậy, nói sửa là sửa, rốt cuộc cậu muốn làm gì cũng chưa xác định được: “Sau này rồi quyết định, dù sao anh cũng nuôi được em.”

Cố Diệp cười cong đôi mắt, đem một miếng xoài đút cho Úc Trạch: “Yêu anh.”

——–

Ngày trường học khai giảng, Cố Diệp đã sớm chuẩn bị tốt, Úc Trạch  tự mình đưa cậu đến trường học. Tới cổng trường rồi, thời điểm Cố Diệp xuống xe đúng lúc gặp Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường. Triệu Bằng Vũ u oán nhìn chằm chằm cậu mình, lớn thế này rồi cũng chưa bao giờ được cậu mình đưa đi học đâu.

Những học sinh đi ngang qua vẻ mặt quả nhiên là cậu, có một bài đăng trên mạng nội bộ của trường viết rằng: Chỉ cần nhìn chân, sẽ biết người đó có phải Cố Diệp hay không!

Cố Diệp dựa vào cửa kính xe, cười với Úc Trạch: “Khóa học năm nay mới khai giảng. Thứ bảy và chủ nhật em sẽ không có lớp nào cả. Anh đừng đến đây, em sẽ đến chỗ anh.”

Úc Trạch cười sờ sờ đầu của hắn, “Được, anh chờ em.”

Chờ đến khi Úc Trạch đi rồi, Triệu Bằng Vũ mới dám đi qua vỗ vai Cố Diệp, chán ghét nói: “Show ân ái, hai người mỗi ngày show ân ái, nếu cậu có thể sinh con, em họ của tớ hẳn là đã chạy khắp nơi rồi.”

Cố Diệp mỉm cười: “Ồ, nói cậu cũng không hiểu. Cậu là một con chó độc thân, sẽ không có đối tượng trước năm hai mươi lăm tuổi.”

Triệu Bằng Vũ giật giật khóe miệng: “Thật hay giả vậy,độc miệng quá đi!”

Cố Diệp phẩy tay: “Tớ nói đùa thôi, cậu có thể tin, cũng có thể không tin.”

Cố Diệp càng như vậy, Triệu Bằng Vũ càng sợ hãi trong lòng: “Cậu có thể đứng đắn một chút không?”

Cố Diệp cười xấu xa: “Tớ từ khi nào trở nên không đứng đắn?”

Triệu Bằng Vũ thật sự muốn nói, những lúc bọn họ ở cùng nhau, Cố Diệp thật sự rất ít khi đứng đắn.

Ba người cùng nhau bước vào trong, Triệu Bằng Vũ cảm thấy xót xa: “Ngày mai tân sinh báo danh, không biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh trong sáng, tớ thật sự không thể tìm được người thương

trong trường đại học sao?”

Hạ Tường trêu chọc nói: “Năm nay hình như là tân sinh viên tới rồi ngay hôm sau lập tức đi huấn quân, có thể xem xem người mắt mù nào lại nhìn trúng cậu.”

Triệu Bằng Vũ lập tức không vui: “Tớ có chỗ nào kém, vì sao chỉ có mắt mù mới nhìn trúng tớ?”

Cố Diệp nhìn tướng mạo đối phương, cười lắc đầu. Đường tình duyên của Triệu Bằng Vũ rất thông thuận, nhưng ánh mắt lại quá cao, mấy năm nay thực sự cậu ấy chưa thích người nào.

Ngày hôm sau, các nhóm học đệ học muội chen chúc kéo tới. Như những năm trước, các anh chị có trách nhiệm đón ở cổng. Với tư cách là đại diện của toàn trường, Cố Diệp được giáo viên bộ môn cử đi để đón học sinh mới để cho các khoa khác nhìn xem, không chỉ thành tích tốt, chúng ta còn có giá trị nhan sắc cao. Những người phải hối tiếc khi không đăng ký ứng tuyển khoa quản lý tài chính! Kết quả là sáng sớm ba người dọn bàn, cầm tờ giới thiệu của trường, bị ép khai trương kinh doanh.

Một tiểu học muội nhìn thấy Cố Diệp, kích động nói: “Học trưởng Cố Diệp! Anh có thể ký tên cho em không? Em là fan của anh!”

Cố Diệp khóe miệng giật giật, mấy cô gái này sao vậy, sao lại thích nghiên cứu huyền học vậy?

Một cô gái khác chạy đến bên cạnh, còn không phải người khoa này, hào hứng nói: “Em học hành chăm chỉ vì anh. Em được nhận vào trường đại học này rồi, học trưởng, anh cũng kí tên cho em nhé!”

Cố Diệp dở khóc dở cười kí tên: “Các em học tập vẫn nên vì bản thân.”

Lời này mới vừa nói xong, một chàng trai đội nắng đã hét lên đầy kích động: “Cố diệp học trưởng, em thích anh! Anh xem bói quá chuẩn!”

Bên cạnh có một tràng cười vang lên, vỗ tay tán thưởng chàng trai kia, Hạ Tường tán thưởng nói: “Đây là cậu bé đầu tiên dám tỏ tình trực tiếp với Cố Diệp, có dũng khí, thật quyết đoán!”

Cố Diệp: “……”

Triệu Bằng Vũ cầm điện thoại cười lạnh: “Tớ thu âm rồi, cậu phải đãi một bữa ăn ngon, nếu không, ha ha, những video chất lượng cao này trong nháy mắt sẽ được gửi lên điện thoại của cậu tớ. Cậu cứ chờ xem, ong bướm lả lơi, câu tam đáp tứ mợ nhỏ ạ.”

Cố Diệp đỡ trán: “Làm ơn, cậu mau xóa đi, cậu không phải hai anh em sinh đôi đáng yêu.”

Triệu Bằng Vũ cười xấu xa: “Chúng nó lớn lên sẽ trở nên không đáng yêu như tớ, mợ nhỏ.”

Cố Diệp cạn lời: “Ít nhất hai đứa nó còn liêm sỉ.”

Triệu Bằng Vũ ngướng mày,giơ điện thoại lên, giống như giơ lên Thương Phương Bảo Kiếm: “Tớ muốn gửi đi! Mau xin lỗi tớ! Tớ hiện tại đang sướng sắp bay lên đó!”

Cố Diệp thích thú: “Gửi đi, có rất nhiều người thích tớ. Tớ chính là ưu tú như vậy đó, để anh ấy xem một chút.”

Triệu Bằng Vũ kinh ngạc hỏi: “Trong hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ.”

Hạ Tường cười ha ha nói: “Đều không biết xấu hổ.”

Cố Diệp gật đầu: “Cậu cùng hai người không biết xấu hổ chơi thân như vậy, cũng là thứ không biết xấu hổ.”

Hạ Tường chớp mắt, mới nhận ra bản thân mình cũng bị cuốn vào, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Cách bọn họ không xa còn có những chị cả của các khoa khác, lúc không bận bịu thì trêu chọc Cố Diệp: “Cố Diệp học đệ, hôm nay em có mang điện thoại di động à?”

Cho tới bây giờ, lý do từ chối kết bạn của Cố Diệp là: Không mang theo điện thoại di động. Đây đã là sự nhận thức của toàn trường rồi, nên thường có các học tỷ trêu chọc Cố Diệp, em có mang theo điện thoại di động không?

Cố Diệp cười nói: “Hôm nay em có mang theo.”

Học tỷ ở đằng kia nhướng mày kinh ngạc, rồi hỏi: “Chúng ta thêm Wechat được không?”

Cố Diệp cười nói: “Thật xin lỗi, người yêu của em nói, em không thể thêm một chị gái xinh đẹp vào WeChat, anh ấy sẽ rất ghen tị.”

Tất cả mọi người nghe thấy điều này đều kinh ngạc nhìn sang, chính miệng Cố Diệp thừa nhận rằng mình có người yêu!

Rất nhiều người nghe được câu này, tin tức nhanh chóng truyền đến trên diễn đàn trường, nhất thời, trang Tieba của đã bị oanh tạc!

Chuyện phiếm học đường top1: Giáo thảo chính miệng thừa nhận đã có người yêu!

Rất nhiều bạn học đều tò mò: Vô số người khóc lóc rằng họ đã thất tình, và họ tự thuyết phục nhau rằng: Đừng lo lắng, họ không thể đến được với nhau! Phải chia tay! Người phụ nữ đó chắc chắn không đẹp bằng cố Diệp, cô ta rồi sẽ mở lời chia tay vì lòng tự ti! Rồi cơ hội của chúng ta sẽ đến!

Còn có rất nhiều người hỏi: Có phải là Úc Trạch hay không? Chỉ có người này là bạn trai tin đồn của Cố Diệp.

Cũng có người cho rằng không đáng tin cậy, chỉ nói đùa thôi, thật sự tìm một người con trai để yêu đương sao? Chắc đại tiểu thư nhà nào đó, hoặc là liên hôn hay gì đó.

Lầu dưới lập tức bổ não ra  câu chuyện xưa máu chó  80.000 chữ về hào môn, các bạn học văn học còn viết được đoạn văn ngắn, cuối cùng chính là Úc Trạch lên sân khấu, cuối cùng cướp hôn, tình huống siêu kịch tính.

Theo sát bài đăng về chủ đề này, top2 tin đồn của trường: Sinh viên năm nhất đang đi huấn luyện quân sự. Có tổ chức thành một nhóm ăn kem trước mặt họ không?

Các sinh viên năm hai nhớ lại khoảng thời gian chịu khổ. Hàng ngàn người trong số họ đã gõ lầu trên +1. Tất cả họ đã đăng ký để đến sân thể dục và ăn kem que với một chiếc ô. Ai không đi là chó!

Điều thú vị nhất là top3 tin đồn của trường: Em thành tâm thắp hương trước di ảnh nam thần Cố đại sư, cầu xin Cố đại sư phù hộ,  cho trời đổ mưa trong đợt huấn luyện quân sự.

Vừa nhìn liền biết chủ lầu chính là một sinh viên năm nhất. Nhiều tân sinh đều bái lạy bái Cố Diệp,dập đầu dâng hương với biểu tình có thể làm ra một loạt. Các tiền bối đều tham gia náo nhiệt: Cũng ước trời mưa lúc cầu tập luyện quân sự, bởi vì mưa thì vẫn phải tập.

Hạ Tường thích đi nghe ngóng trong diễn đàn tin đồn của trường. Khi nhìn thấy những ảnh chụp kia, sẽ đưa chúng cho  Cố Diệp nhìn và  hỏi Cố Diệp: “Cậu thấy thế nào?”

Cố Diệp sắp nôn ra máu: “Tại sao lại khiến tớ cảm thấy lạnh như vậy? Nếu tớ mẹ nó nếu có thể thay đổi thời tiết, tớ sẽ còn đi học ở trường sao? Tớ làm thần tiên lâu rồi!”

Cố Diệp không nhịn được, gõ tên các bạn cùng lớp vào ảnh chụp màn hình, sau một thời gian dài vắng bóng, cậu đăng Weibo: Một đám trẻ nhỏ thông minh lanh lợi, ngày mai sẽ không có mưa, ngày mốt sẽ có, chờ nhé!

Do đó, top 4 tin đồn của trường: Cố đại sư dự đoán ngày mốt sẽ có mưa! Ảnh chụp màn hình là bằng chứng!

Biết tin, các tân sinh viên đều nhảy cẫng lên sung sướng reo lên mừng rỡ: Quá tuyệt vời! Huấn luyện quân sự sẽ vắng, hahahaha ~~~

Nhiều người cho rằng điều đó là không thể: dự báo thời tiết không nói rằng có mưa, làm sao Cố Diệp biết được?

Trường phái học thuật đã đưa ra một phân tích: Từ phân tích khí tượng học, khi bán kính của giọt nước tăng lên 2-3mm, lực hấp dẫn giữa các phân tử nước khó có thể duy trì được một giọt nước lớn như vậy, khi rơi xuống nó sẽ bị tách ra do tác động của luồng không khí trên đường đi khiến giọt nước lớn biến thành những giọt nước nhỏ và rơi xuống, đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến hình thành mưa theo dòng chảy mạnh của các đám mây hình thành nước và các đám mây hỗn hợp. Hiện tại áp suất không khí đã ổn định và không có điều kiện để có mưa, về mặt khoa học mà nói, sẽ hoàn toàn không có mưa vào ngày mốt.

Nhiều người hâm mộ Cố Diệp đã phản hồi lại hắn rằng: Anh nói  sai rồi, quá trình không quan trọng, khoa học không quan trọng Cố Diệp nói là quan trọng nhất, Cố Diệp là một đại sư. Anh ấy nói trời mưa thì sẽ trời mưa!

Như vậy không chính xác, hành vi theo đuổi cuồng nhiệt của những fanboy fangirl không tin khoa học khiến chàng trai thuộc trường phái học thuật bất mãn nghiêm trọng, chàng trai này cũng là một kẻ tàn nhẫn: Nếu trời mưa ngày kia, tôi sẽ livestream trồng cây chuối vừa ẻ chảy ăn mì! Tám bát!

Các  fanboy fangirl của Cố Diệp: “…”

Sau một khoảng lặng ngắn trầm mặc, tất cả đều thầm khen ngợi anh ta, đưa vị dũng sĩ này đi lên.

Top 2 tin đồn của trường học: Nếu ngày kia trời mưa, anh hùng này sẽ trồng cây chuối ăn mì! Tám bát! Mọi người cùng chờ xem nhé, moah moah ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.