Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau so với thế hệ trước táo bạo hơn nhiều. Cố Diệp chưa bao giờ nghĩ tới cái phương pháp kỳ lạ này, cậu ngạc nhiên nhìn cô bé, sau đó lặng lẽ duỗi ngón tay cái ra, không khỏi thốt lên hai tiếng lợi hại!
Cô bé nghiêm mặt nói: “Em muốn tiếp tục sinh sống với gia đình, biện pháp duy nhất chính là để mẹ sinh em ra thêm lần nữa, như vậy em có thế chăm sóc cho ba mẹ và che chở cho em trai rồi.”
Cố Diệp gật gù, cảm thấy những gì bé nói cũng có lý, tuy nhiên: “Chuyện này không dễ giải quyết đâu bởi vì đầu thai vốn là công việc do Diêm Vương đảm nhiệm.”
Cô bé ngẩng đầu nhìn Cố Diệp, hết sức đáng thương hỏi: “Nhưng anh là đại sư mà? Rõ ràng anh có thể thấy ma mà? Anh hỏi ông ấy giúp em một câu đi?”
Cố Diệp buồn cười: “Đúng là bọn anh đã từng nghe nói tới Diêm Vương nhưng chưa ai gặp ông ấy cả? Đâu phải muốn hỏi là hỏi được chứ?”
Cô bé phồng hai má, đôi mắt to ngấn nước trông mong dõi theo Cố Diệp: “Anh ơi, năn nỉ anh đó, anh nhất định có cách đúng không?”
Nếu là một người không có ý chí sắt đá, bị một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn long lanh và cầu xin giúp đỡ, thì ai cũng sẽ mềm lòng cả. Cố Diệp mỉm cười: “Cô bé à, anh đâu có nghĩa vụ phải giúp em, trên thế giới này làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443055/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.