Mục Cảnh Phỉ hiểu ý của Cố Diệp: “Ý em là giờ chị xách hắn tới đồn cảnh cáo một chút?”
Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: “Lợi dụng phong kiến mê tín lừa tiền người khác, nên bắt mà đúng không?”
Mục Cảnh Phỉ nở nụ cười: “Nên bắt, em tìm được người thì báo với chị một tiếng, cho dù chị không ở thủ đô thì chị sẽ liên hệ với đồng nghiệp.”
Cố Diệp xỏ giày xuống giường: “Cám ơn chị, chủ yếu là cho dù hắn là việc hại nước hại dân nhưng lại không có chứng cứ đưa cho công an, chỉ có thể nói hắn lợi dụng phong kiến mê tín lừa đảo, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.”
“Lợi dụng phong kiến mê tín lừa đảo cũng là phạm pháp rồi, bắt hắn lại thì có thể lập hồ sơ, sau này nếu hắn lại bán đồ lừa đảo thì chị bắt tiếp.” Mục Cảnh Phỉ nói tới đây cũng thấy tiếc: “Nếu những người như em có thể gia nhập đội ngũ công an, thành lập một chuyên ngành riêng, chuyên phụ trách các loại án tử này thì dù là tên cặn bã hay tên rùa đen nào bắt chước hại nước hại dân đều có thể lấy chứng cứ hết, nên bắt thì bắt, phán thì phán, như vậy có thể giảm được rất nhiều tội phạm.”
Cố Diệp cười cười: “Chuyện sau này ai biết được như thế nào, nhưng những người như tụi em cũng không thể lộ diện được.”
Sau khi cúp máy, trợ thủ của Mục Cảnh Phỉ cảm thán: “Một người con ông cháu cha như thế mà suốt ngày bắt quỷ phá án giải oan cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443050/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.