Cố Diệp đưa mẹ đứa trẻ lên xe, Mục Cảnh Phỉ cưỡi con mô tô của cô, bật còi báo động inh ỏi, bảo Cố Diệp: “Chị đi trước mở đường cho em, nhớ thông báo tuyến đường kịp thời cho chị.”
Cố Diệp làm dấu tay tỏ ý ok, hỏi mẹ đứa trẻ kia: “Có hình cháu bé không? Cho tôi.”
Người mẹ khóc sướt mướt, tâm lý gần như sụp đổ: “Không có, điện thoại của tôi bị tên đó cướp mất rồi.”
Cố Diệp ngoảnh lại nhìn trạng thái tâm lý của cô ấy, không định hỏi thêm gì nữa. Cậu mở túi, lấy bút mực đỏ và mấy tờ bùa trắng ra, nhanh chóng vẽ xong rồi lập tức dán lên đùi Hạ Tường đang ngồi bên ghế phó lái.
Lúc này tuy Hạ Tường không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cảm giác nơi đầu gối bỗng dưng lạnh run lên. Cậu trưng vẻ mặt đầy đau khổ ngó Cố Diệp, lại nói, khi Cố Diệp bảo lên đây ngồi thì cậu đã thấy có vẻ sai sai rồi. Cậu là thân thể thuần âm, dù là ban ngày thì đôi khi cũng thấy được mấy thứ đó. Mà bây giờ, trong ngực cậu dần dần hiện ra linh hồn thể của một con chó nhỏ, thì ra Cố Diệp lại dùng cậu làm vật dẫn.
Cố Diệp thắt dây an toàn, xoa đầu con chó nhỏ kia: “Cún con, nếu mày đánh hơi được mùi của cô bé kia thì khi nào về, tao sẽ cho mày ăn thịt.”
Hình thể của con chó kia khá nhỏ, cùng lắm là 20cm, nhỏ đến nỗi có thể ôm trọn trong lòng bàn tay. Đôi mắt của nó vừa to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443041/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.