Về quê tế tổ là chuyện lớn của gia đình nhà Cố, mấy anh em đều tự chuẩn bị đồ đạc các thứ. Cố Dương chạy tới chạy lui chán chê rồi mò qua tìm Cố Diệp, thấy anh nó cũng đã chuẩn bị xong cả một chiếc va li siêu to khổng lồ.
“Anh, sao anh còn mang theo la bàn, chu sao, phù chú nữa, đầu năm đầu tháng còn dùng cái này à?”
“Chắc chắn sẽ dùng.” Cố Diệp nghĩ tới quẻ bói kia, hết sức mệt mỏi mà, cậu kéo va li ra cửa, lại lấy mấy cái khăn tay đặt phía trên va li.
“Anh, anh mang theo nhiều khăn tay vậy làm gì?”
“Để cột vào đầu gối thay cho cái đệm.”
Cố Dương khó hiểu, “Để làm gì?”
Cố Diệp thấy nó nói nhiều phát phiền, “Cứ cái gì cái gì hoài, không đi dọn đồ đi ở đây quấy rối làm gì?”
Cố Dương cười ha ha, mặt dày nói: ” Anh, mai đi chơi không?”
Cố Diệp dọn đồ xong, rửa tay, “Mai anh qua công ty của anh hai rồi, không rảnh mà mang em đi chơi, em ở nhà làm bài tập đi, nếu không thì vào năm học mẹ sẽ cho em ăn thịt heo xào gậy tre.”
Lúc này Cố Sâm đi ngang qua phòng Cố Diệp, hắn dừng lại, “Qua công ty thằng hai làm gì?”
Phòng của mấy anh em nằm cạnh nhau, Cố Lâm cũng nghe thấy, mỉm cười đi vào phòng, “Để bói toán năm sau cho công ty em.”
Cố Sâm lạnh mặt, “Mê tín dị đoan.”
Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: “Anh cả, anh có cần em tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3443027/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.