Triệu Bằng Vũ bị cái bổ nhào của quỷ nhi mà sợ đến mức gào lên “Mẹ ơi” lui ra sau Cố Diệp, lúc này chỉ thấy Cố Diệp nâng tay lên như chụp lấy một quả bóng cao su rồi ném quỷ nhi lên mặt đất. Ngay sau đó chế trụ đầu của nó, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người xoa nhẹ một phen: “Đừng quậy nữa, ngoan nào.” 
Quỷ nhi hoàn toàn đều hành động bằng bản năng, sau một cái đánh khiếp sợ kia thì nó đã nhìn Cố Diệp bằng ánh mắt rụt rè. Trên mặt cậu mang theo nụ cười như có như không, không có ý đánh nó lần nữa thì nó mới cẩn thận bò lên chân Cố Diệp, cọ cọ vào ống quần một cái như làm nũng. 
Cố Diệp xoay người ôm lấy nó rồi đặt lên đùi mình, sờ sờ cái đầu dỗ dành: “Ngoan lắm, tiếc là hai ta không có duyên, bằng không anh đã cho em làm tinh linh số một rồi.” 
Triệu Bằng Vũ suýt chút nữa quỳ lạy Cố Diệp, lập tức lùi xa hai bước. 
Vương Thiến Thiến sốt ruột giải thích: “Đứa bé này không biết gì cả, nó không được ra đời, bẩm sinh đã mang oán giận rất nặng, chưa hại ai bao giờ, xin đại sư đừng đem nó đi!” 
Cố Diệp cười xoa xoa đầu quỷ nhi: “Tôi nhìn ra được điều đó.” 
Nhận thấy Cố Diệp thật sự không có ý làm tổn hại đến họ, Vương Thiến Thiến còn chưa tin tưởng hỏi: “Ngài thật sự giúp tôi sao?” 
Cố Diệp gật đầu: “Tôi không lừa quỷ bao giờ.” 
Lưu Diệc Văn cũng nhỏ giọng: “Thật sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3442966/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.