Trên dãy hành lang bệnh viện có một cô gái mặc cả bộ váy dạ hội hớt ha hớt hãi tìm kiếm gì đó, gương mặt cô trông rất hoảng hốt.
Từ xa Hân Di vô tình đảo mắt thấy Hiểu Khang đang ngồi trầm mặc, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Cô vội nâng tà váy đi nhanh về phía anh.
- Khang? Sao rồi?
Cô lớn tiếng gọi, trong giọng nói không giấu nổi sự lo lắng. Hiểu Khang quay sang thấy Hân Di thì không khỏi thêm phần rầu rĩ, anh cất giọng.
- Vẫn đang cấp cứu!
- Tại sao con bé lại ngất? Bệnh tình của nó đã ổn định hơn rồi mà?
Hân Di ngồi xuống chiếc ghế chờ bên cạnh nói với thắc mắc chưa được giải đáp. Lúc nhận được điện thoại của Hiểu Khang cô đã hoảng sợ biết nhường nào. Những ngày tháng ảm đạm, đau khổ đấu tranh giữa sự sống và cái chết gần trong gang tấc mười năm trước đó dường như mới chỉ ngày hôm qua. Cô không muốn nó lặp lại, lần này cô không đủ sức để chống chọi nữa, tâm của cô đã mệt lắm rồi, tim của cô đã đau lắm rồi. Lần này cô cũng không còn khả năng biết trước được tương lai gì nữa.
Mười năm trước sau khi Đăng Nguyên rời đi cô đã từng bị tai nạn giao thông, nằm hôn mê bảy ngày bảy đêm. Kể từ lần tai nạn đó cô đã không còn nhìn thấy trước được tương lai của bất kỳ ai, có lẽ đó là sự trách phạt của ông trời vì cô đã thay đổi tương lai của rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-bao-gio-co-nang/2077418/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.