Khóc lóc cả buổi chiều Hân Di cũng không còn thương tâm như trước nữa. Nhỏ gượng dậy lau hàng nước mắt đã khô đi một nửa kia. Điều quan trọng nhất lúc này không phải là ngồi đó khóc lóc, đau lòng mà phải tìm cách giải quyết. 600 triệu là một con số không hề nhỏ, cô nhi viện lấy đâu ra số tiền lớn như thế để chữa bệnh cho Linh Đan. Mà dù có đi chăng nữa cũng là dùng để nuôi nấng biết bao nhiêu sinh mệnh khác, đâu thể vì một mình Linh Đan. Hân Di cứ suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cách vẹn toàn, đầu nhỏ đau nhức kinh khủng tưởng chừng như sắp vỡ ra. Nhỏ lê từng bước nặng nhọc trở về cô nhi viện, dọc đường cố gắng nghĩ cách che giấu chuyện này đi.
Hân Di về đến cô nhi viện đồng hồ đã điểm 13 giờ, về đến trước cổng nhỏ liền thấy Đăng Nguyên đứng đó dựa lưng vào tường cho tay vào túi quần, trên người cậu vẫn mặc bộ đồng phục học sinh hồi sáng. Đúng rồi nhỏ quên mất đã hẹn với cậu lúc thi xong sẽ đợi cậu trước cổng trường rồi cùng về, chắc cậu đã đợi nhỏ cả buổi ở đấy, thật là có lỗi quá đi mất. Hân Di bước tới chỗ Đăng Nguyên đang đứng thấy cậu cứ cuối đầu xuống đất đá mấy hòn đá, mà tâm hồn vốn dĩ đã bay đâu mất nhỏ liền vỗ vào vai cậu một cái lớn tiếng gọi.
- Nguyên! Làm gì mà đứng thẩn thờ ở đây thế?
Cậu giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc đang mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-bao-gio-co-nang/2077410/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.