Một năm sau....
Hôm nay trời Hà Nội xanh biếc một màu của ngọc, gió thi thoảng thổi qua nhè nhẹ làm bớt đi cái nắng oi bức của những ngày cuối hạ. Ba đứa học sinh đạp xe bon bon trên đường cập vỉa hè, thỉnh thoảng người ta nghe thấy tiếng cô nhóc tóc ngắn than vãn về sao hot trong tuần, về trai đẹp, về nhỏ bạn cùng bàn..., lúc thì lại nghe cô nhóc tóc dài mắng cô nhóc tóc ngắn “ Con dở hơi, im đi, nói hoài!”. Rồi những người đi đường ngang qua lại chứng kiến một cuộc cãi tay đôi giữa hai con “bánh bèo” và người buộc phải thổi còi ngắn cuộc thi đấu kia lại là cậu nhóc đeo kính nobita.
- Này! Hai cậu không mệt à? Ngày nào cũng cãi nhau vì mấy cái chuyện bé tí thế!
Đăng Nguyên nhăn nhó, trưa nắng gắt đã mệt lắm rồi, vậy mà hai đứa con gái cứ chí chóe nhau mãi nhức hết cả đầu, chưa ăn cơm mà chẳng hiểu sức ở đâu lắm thế không biết.
- Tất nhiên KHÔNG rồi! - Hồng Nhung đáp tỉnh bơ quay sang cười nhe răng với Hân Di, ai ngờ...
- Bệnh à? Ai thèm cười với Nhung?
Thế là thêm một cuộc hỗn chiến.
Chẳng mấy chốc cô nhi viện hiện ra trước mặt ba đứa, vừa bước xuống xe liền kéo đói ầm cả lên làm mấy sơ quát cho mấy câu bọn nó mới im, thật hết nói nổi.
Đang ăn cơm Hồng Nhung nãy ra một ý tưởng, cô nhóc cố gắng nhai thật nhanh nuốt thật trọn rồi ngoắc ngoắc Nguyên và Di lại gần thì thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-bao-gio-co-nang/2077387/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.