Bầu trời đang mưa rả rít bỗng tạnh hẳn. Đôi bàn tay nhỏ xíu lạnh ngắt chợt cử động rồi một tiếng ho nhẹ vang lên, nước tràn ra khỏi miệng, cô bé từ từ mở mắt. Chưa có ai phát hiện ra cô bé đã tỉnh cho đến khi tiếng nói thơ ngây ấy cất lên hòa vào tiếng khóc thương.
- Sơ... mễ... Nguyên.... khụ....
Mọi người như không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô bé, rõ ràng cô bé đã tắt thở cách đây 20 phút rồi mà, Sơ Tuệ Tĩnh dụi dụi mắt nhìn lại một lần nữa như để khẳng định và thật sự cô bé đã tỉnh.
- Di... con tỉnh rồi sao? Trời ơi... cảm ơn Chúa, cảm ơn trời....
Đăng Nguyên vội nắm chặt tay cô bé vui mừng òa lên khóc, cậu nhóc không hiểu vì sao mình lại vui như vậy, lúc nhìn thấy cô bé nằm im không cử động cậu nhóc đã tưởng tượng sau này sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười trong veo ấy nữa, không còn được nghe tiếng nói lanh lảnh và cái liếc mắt sắc lẹm mà cô bé vẫn thường làm với cậu chắc chắn sẽ buồn lắm. Giờ thì cô bé đã tỉnh, cô bé không bỏ rơi cậu, cô bé đã thức dậy chơi cùng cậu....
Tất cả đều vui mừng hò reo, có người vì quá vui mà không cầm được nước mắt, việc cô bé sống lại như món quà mà chúa dành cho cô nhi viện vậy. Hân Di không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn mọi người, trước mắt cô bé là hình ảnh mọi người với nhiều cảm xúc đan xen, cười có, khóc có...
Sơ nhanh chóng bế cô bé vào trong, ôm chặt cô bé trong lòng sơ cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, thì ra đây là sự thật....
Đằng sau ánh hào quang trên nền trời là hai nụ cười đậm nét.
Đêm đó Hân Di mơ thấy một giấc mơ kì lạ, với độ tuổi bây giờ cô bé không tài nào hiểu được.
" - Đường Hân Di con đã may mắn thoát chết, con nên cảm thấy biết ơn vì có thần, có chúa luôn yêu quý và giúp đỡ con. Con hãy nhớ lần này con được sống lại là một cơ duyên, để đổi lấy sự sống ấy Ngọc Hoàng đã giao cho con một nhiệm vụ để thử lòng con, ta không thể nói rõ cho con biết được. Con chỉ cần biết bắt đầu từ năm con 10 tuổi, con có một khả năng đặc biệt đó là biết trước được tương lai của một người khoảng 30 phút trừ bản thân con và Dương Đăng Nguyên vì hai con có một mối lương duyên đặc biệt. Con nhớ rằng bản thân con không được nói cho người khác biết những gì con đã nhìn thấy và không được thay đổi tương lai của họ, nếu con làm trái hậu quả con sẽ là người gánh lấy. Con hãy nhớ kĩ!"
Đó là câu nói của một vị tiên nữ, Hân Di không nhìn thấy rõ mặt chỉ thấy tiên nữ ấy ẩn hiện sau ánh hào quang rực rỡ. Và cứ như thế, mỗi năm một lần, đúng vào ngày sinh nhật của cô giấc mơ ấy lại lặp lại như nhắc nhở cô bé. Mãi cho đến sau này Hân Di mới hiểu ra....
Cô bé giật mình bật dậy sau giấc mơ vừa rồi, bầu trời bên ngoài cũng đã sáng, cô bé chạy ra khỏi phòng đến chỗ sơ Tuệ Tĩnh. Vừa thấy Sơ cô bé đã lao vào vòng tay bà thủ thỉ.
- Sơ ơi con vừa mơ thấy một vị tiên nữ rất đẹp....
Sơ cười cười vuốt đầu cô bé.
- Chắc vị tiên nữ ấy thích con nên con mới mơ thấy!
- Thật ạ? - cô bé nghi hoặc.
- Ừ! nào đi, Sơ rửa mặt cho con.
Sau việc chết đi sống lại ấy, ai trong cô nhi viện đều rất thương cô bé và nuông chiều cô bé hết mực. Cũng kể từ hôm ấy cậu nhóc Đăng Nguyên đã thay đổi tính cách, cậu nhóc không còn nghịch ngợm, lóc chóc chơi đùa khắp nơi nữa, cậu bé vẫn nói vẫn cười nhưng chừng mực hơn xưa. Đặc biệt là cậu nhóc rất sợ nước, đêm nào cậu nhóc cũng mơ thấy cảnh Hân Di bị đuối nước, cậu nhớ cảnh bàn tay nhỏ xíu của Hân Di chới với giữa không trung, lúc nào cậu cũng trách mình chỉ biết đứng nhìn Hân Di như thế mà không thể cứu, cũng vì thế mà cậu càng thương Hân Di và hứa với lòng sẽ bảo vệ cô bé dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Một năm sau.
Đêm hôm ấy cả cô nhi viện được một phen cười ra nước mắt vì Hân Di.
- Không, con không chịu....
Cô bé giãy nảy lên, gương mặt xị xuống trông rất khó coi.
- Thôi nào, Di ngoan, năm sau Di cũng lên lớp 1 mà để Nguyên đi học trước con nhé!
Sơ hết lời năn nỉ cô bé nhưng cô bé tuyệt nhiên lắc đầu.
- Không được, nếu sơ để Nguyên đi học con cũng muốn đi.
Suốt từ chiều đến giờ cô bé đã làm loạn lên khi sơ đề cập đến việc cho Đăng Nguyên, Trọng Nhân và Hải My đi học lớp 1 vì đã đủ 7 tuổi, còn cô bé chỉ mới 6 tuổi. Nhưng cô bé không chịu cứ nhất quyết đòi đi học cùng Đăng Nguyên vì trong cô nhi viện cô bé chỉ thân với cậu nhóc và chỉ chịu chơi với cậu. Cô bé nghĩ nếu Đăng Nguyên đi học rồi không còn ai chơi với cô bé, không ai dạy cô bé học và rất rất nhiều thứ khác. Lí do ấy khiến cô bé sống chết cũng không cho Đăng Nguyên đi học nếu cậu nhóc đi học cũng phải cho cô bé theo. Mấy sơ ôm đầu bó tay, không biết phải giải quyết bằng cách nào, mễ cố gắng nói cho Hân Di hiểu.
- Con chưa đủ tuổi, Nguyên đủ 7 tuổi phải đi học lớp 1, năm sau Di lại được đi học mà.
Cô bé nghe xong không chấp nhận bực bội hất thẳng cái ly nước trên bàn xuống, tiếng thủy tinh do va đập tạo nên thứ âm thanh chói tai. Sơ Tuệ Tĩnh giận dữ trước thái độ của cô bé bèn quát lên đánh mạnh vào tay cô bé.
- Hỗn! ai dạy con hỗn láo như vậy hả? có phải sơ nuông chiều con quá nên con mới hư đốn như vậy không? hả??
Nói một tiếng sơ đánh vào tay cô bé một cái, đau quá cô bé khóc lớn, Đăng Nguyên thấy Hân Di khóc nghe mà thảm thương, gương mặt thì ấm ức, cậu nhóc không chịu nổi lao tới can ngăn.
- Sơ đừng đánh Di nữa, năm sau con đi học cũng được!
- Như thế sao hợp tình hợp lí! con tránh ra, con bé này hư quá rồi!
Dường như sơ rất tức giận ai vào can cũng không ngui. Hân Di nấp sau lưng Đăng Nguyên một lúc bèn ló mặt ra đi tới trước mặt sơ níu vạt áo bà nói trong tiếng nấc.
- Con xin lỗi sơ! hức... hức.. con xin lỗi!
Đến lúc này cơn giận của sơ mới dịu đi một chút, Đăng Nguyên cũng tiến lên nói hộ Hân Di.
- Sơ biết Di học không giỏi mà nếu con đi học cùng Di có thể chỉ Di rồi, sơ để năm sau hẳn cho con đi học.
Nghe Đăng Nguyên nói vậy Sơ cũng đắng đo, mễ thấy mấy đứa nhỏ như vậy cũng thương bèn nói hộ.
- Thôi Sơ để năm sau rồi cho hai đứa nó đi học.
- Chúng nó cương quyết như vậy thì cứ quyết định vậy đi.
Sơ thở dài đi ra ngoài, mễ cũng nháy mắt với bọn nó một cái rồi ra sau bếp. Hân Di mừng quýnh nhảy tưng tưng.
- Yeahhh... sơ cho rồi!
Đăng Nguyên thấy Hân Di vui mừng như vậy cậu nhóc cũng mừng lây, hai đứa tung tăng dắt tay nhau ra sân chơi.
- Hôm nay chúng ta sẽ chơi gì đây?
Mấy đứa trẻ tụ tập lại trước sân cùng đồng thanh hỏi Hân Di vì chính cô bé đã kêu bọn nó ra đây. Đăng Nguyên cũng đưa mắt nhìn cô bé chờ câu trả lời.
- À... mình nghĩ ra rồi! Chờ một chút nhé!
Nói xong cô bé chạy vụt đi, mấy đứa nhỏ đi qua đi lại chờ đợi.
- Làm gì mà lâu vậy chứ! - Trọng Nhân phàn nàn.
- Không biết Di đi đâu nữa. - Hải My ngồi phịch xuống nền gạch chống cằm.
Khi mà cả đám đã bắt đầu chán nản thì bóng dáng Hân Di mới xuất hiện, cô bé chạy lạch bạch như vịt con tới. Đăng Nguyên nhìn xuống tay Hân Di đang ôm một quả bóng nhỏ, cậu nhóc nghi hoặc.
- Đừng nói là đá bóng nhé!
- Ừm... đá bóng mà, chơi đi!
Cô bé gật đầu trên trán mồ hôi nhễ nhại. Hải My nhăn nhó.
- Mình là con gái sao đá bóng,mình không chơi!
- Có sao đâu, vui mà chúng ta chơi đi!
Đăng Nguyên cẩm quả bóng từ tay Hân Di bắt đầu đá, mấy đứa kia cũng nhập cuộc. Trong trận đấu chỉ có Hân Di là con gái nên được nhường suốt, cô bé khoái chí lắm, cười mãi.
Hải My không hài lòng với Hân Di nên liếc cô bé, cô nhóc cho rằng Hân Di cứ thích làm trò để gây sự chú ý thôi.
- Đáng ghét mà!
Cô nhóc bực bội vì thấy mấy bạn nam cứ đùa giỡn với Hân Di mà không thèm đếm xỉa đến mình bèn bỏ vào trong.
Đá mệt mấy đứa nó ngồi xuống thở, gương mặt mồ hôi đàm đìa.
- Vui quá... - Hân Di reo lên.
Đăng Nguyên và mấy đứa kia cười khì trước điệu bộ của cô nhóc. Con gái chỉ có cô nhóc thích đá bóng thôi.
Hân Di đang lau mồ hôi bỗng cô bé thấy bóng dáng ai đó thấp thoáng sau cánh cửa.
- Này này mấy cậu nhìn ra cửa đi, có ai phải không?
Nghe Hân Di reo lên mấy đứa kai cũng nhìn ra cửa quả thật là có ai đó đang lấp ló, hình như là một đứa con gái.
Hân Di là đứa đầu tiên chạy ra cửa, mấy đứa kia chạy ra sau.
Ra đến cửa Hân Di bắt gặp một cô bé tóc thắt bím, gương mặt trắng hồng trông rất xinh xắn nhưng lấm lem vì bùn đất, quần áo cô bé đang mặc cũng rách tả tơi, thấy mấy đứa nó cô nhóc sợ sệt đứng sát vào tường, mặt cuối thấp. Hân Di bèn đi tới bên cạnh.
- Cậu tên gì?
Cô nhóc lắc đầu, Hân Di lại hỏi tiếp.
- Vậy cậu mấy tuổi?
Cô nhóc cũng lắc đầu, hỏi gì thêm cũng đều lắc đầu. Hân Di bèn nghĩ ra cách khác.
- Vậy cậu theo mình vào trong nhé! Bên trong có rất nhiều bánh, kẹo còn có nhiều đồ chơi nữa.
Cô nhóc kia ngẩng đầu lên, ánh mắt ánh lên thứ niềm vui kì lạ, Hân Di bèn dắt tay cô nhóc vào trong, cô nhóc e dè đi theo.
Sơ nhìn đứa bé gái mà Hân Di vừa dắt vào trông đáng yêu vô cùng nhưng mà từ nãy đến giờ lại chẳng chịu nói một lời nào, gương mặt cứ thất thần.
- Sơ để con dắt cậu ấy đi chơi một lúc con sẽ hỏi ra.
Sơ gật đầu, Hân Di lại dắt cô bé ra ghế đá ngồi.
- Mình tên Hân Di! Mình rất thích cậu, chúng ta làm bạn nhé!
Cô nhóc kia nhìn chằm chằm Hân Di.
- Mình kể chuyện cho cậu nghe nhé!
Cô nhóc vẫn nhìn Hân Di không trả lời, Hân Di từ từ cất tiếng kể câu chuyện mà Hân Di đã bắt sơ kể cho nghe hơn chục lần kể đến thuộc nằm lòng, giờ cô bé kể lại rành rọt cho cô nhóc kia nghe.
- Câu chuyện về chú cóc kiện trời.
Thuở xa xưa, Ngọc Hoàng cai quản tất cả các việc trên trời và dưới đất. Ngọc Hoàng giao cho thần Mưa chịu trách nhiệm làm mưa cho tất cả các con vật và cây cỏ có nước uống.
Nhưng đã ba năm nay, không có một giọt mưa nào. Khắp nơi đất đai nứt nẻ, cây cỏ khát nước chết rụi, các con thú cũng chết dần chết mòn vì khát. Muôn loài đều kêu than ai oán, vậy mà trời đâu có thấu.
Một hôm, các con vật họp bàn nhau lại, chúng quyết định cử Cóc lên gặp Ngọc Hoàng. Cùng đi với Cóc có Cáo, Gấu và Cọp.
Bốn con vật đi mãi, cuối cùng cũng lên đến cửa nhà trời. Ở cửa có đặt cái trống rất to. Theo tục lệ nếu ai có điều gì oan ức thì đánh trống lên. Ngọc Hoàng sẽ ra giải quyết. Cóc bảo Cáo, Gấu, Cọp nấp vào bụi rậm, còn Cóc thì nhảy lên đánh trống inh ỏi.
Ngọc Hoàng nghe tiếng trống liền sai một thiên thần ra nhìn xem ai. Thiên thần bước ra nhìn ngược, nhìn xuôi mãi cũng không thấy ai, chỉ thấy con Cóc bé nhỏ ngồi trên trống. Khi biết Cóc có ý định gặp Ngọc Hoàng để kêu oan, thiên thần tỏ ý khinh bỉ Cóc, lẳng lặng đi vào và thưa với Ngọc Hoàng.
- Thưa Ngọc Hoàng, kẻ dám cả gan đánh trống ầm ĩ nhà trời là một con Cóc bé tí, xấu xí khinh khủng, thần hỏi nó đi đâu, nó nói lên Ngọc Hoàng để kiện.
Ngọc Hoàng nghe thiên thần nói như vậy thì lấy làm giận lắm, bèn sai bầy Gà ra mổ Cóc. Nhưng bầy Gà vừa ló khỏi cửa, Cóc ra hiệu cho Cáo từ bụi rậm xong ra vồ gà.
Biết Gà bị Cáo vồ mất, Ngọc Hoàng liền sai Chó ra giết Cáo. Chó chạy ra chỉ kịp sủa “Gâu gâu gâu ” mấy tiếng đã bị Gấu ra chộp lấy tha đi. Ngọc Hoàng lại sai một toán lính ra trị Gấu. Lần này, Cọp xông ra quật chết toán lính không còn sót một người nào.
Ngọc Hoàng không ngờ Cóc tuy bé nhỏ mà lại khó trị như vậy, Ngọc Hoàng đổi giận thành làm lành sai thiên thần ra mời Cóc vào. Ngọc Hoàng hỏi Cóc:
- “Cậu” lên đây có việc gì?
Cóc thưa:
- Muôn tâu Ngọc Hoàng, đã 3 năm nay chúng tôi không được một giọt mưa nào. Loài vật cử tôi lên đây để kiện trời, vì sao không làm mưa?
Ngọc Hoàng cho gọi thần mưa đến. Té ra thần Mưa mải rong chơi tối về đắp chiếu nằm ngủ, quên không làm mưa bị Ngọc Hoàng trách mắng, thần Mưa vội sai các con rồng phun nước ào ào xuống đất. Ngọc Hoàng đưa tiễn Cóc ra về và dặn:
- Từ nay về sau, nếu cần mưa thì Cóc nghiến răng ken két báo cho Ngọc Hoàng biết. Ta sẽ sai thần làm mưa ngay. Cóc không phải lên kiện trời nữa.
Cóc, Cáo, Gấu, Cọp từ biệt Ngọc Hoàng trở về dưới đất. Khi bốn con vật đến nơi thì thấy nước đã tràn đầy hồ, ao, sông, suối, cây cỏ, muôn loài uống nước thỏa thuê. Tất cả đều phục Cóc bé tí mà kiện được trời nên đặt ra câu hát:
“Con cóc là cậu ông trời
Hễ ai đánh Cóc thì trời đánh cho”.
- Hihi... hay quá!
Hân Di mắt tròn xoe nhìn cô nhóc, giọng nói của cô nhóc kia quá dễ thương.
- Cậu dễ thương quá!
- Mình cũng rất thích cậu, chúng ta sẽ làm bạn.
Nghe cô nhóc nói vậy Hân Di vui mừng.
- Thật sao? Thích quá! Vậy cậu tên gì?
- Mình không biết mọi người gọi mình là nấm.
- Cậu mấy tuổi.
- Ờ... 6 tuổi.
- Vậy sao cậu ở đây?
- Mẹ bỏ mình ở chợ, mình đi tìm mẹ mãi mấy ngày rồi cũng không gặp.. hức.. hức... mẹ bỏ rơi mình...
Đang nói cô nhóc lại khóc nấc lên, Hân Di vội ôm cô nhóc an ủi.
- Cậu ở đây với mình, chúng ta cùng học, cùng ăn, cùng chơi được không?
Cô nhóc gật đầu nước mắt tèm lem.
Hân Di dắt cô nhóc đến chỗ sơ.
- Cậu ấy nói mình tên nấm, 6 tuổi, bị mẹ bỏ rơi ở chợ. Sơ ơi cho cậu ấy ở đây với con đi.
Sơ nhìn đứa trẻ đáng thương ấy, lòng thắt lại, đứa con đáng yêu thế này sao nỡ lòng vứt bỏ, tội nghiệp con bé không biết bản thân mình tên gì, trẻ con đâu có tội, người lớn lại tàn nhẫn như thế.
- Lại đây với sơ.
Cô nhóc nhìn Hân Di đến khi Hân Di gật đầu cô nhóc mới tiến lại gần, sơ ôm cô nhóc vào lòng nhỏ nhẹ nói.
- Từ nay con tên là Nguyễn Hồng Nhung, con sẽ ở lại đây với sơ nhé!
- Dạ....
- Hay quá... Nhung ơi từ nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau nhé!
Hồng Nhung nhìn về phía Hân Di cười cười gật đầu.
- Bây giờ đi tắm thôi!
Cô bé nhanh tay dắt Hồng Nhung vào trong tắm, mấy sơ nhìn theo cười lắc đầu. Bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng hai đứa trẻ nô đùa, tiếng cười vang cả phòng tắm. Đăng Nguyên và mấy đứa con trai ngồi bên ngoài nhăn mặt vì muốn vào tắm mà hai đứa nó cứ ở lì trong ấy cả tiếng đồng hồ. Chịu không nổi Trọng Nhân bèn vào đập cửa.
- Hân Di ra mau... anh muốn tắm!
- Hồng Nhung... hai đứa ra ngay...
Gọi khản cả cổ cuối cùng hai đứa cũng ra. Nhìn thấy Hồng Nhung cả bọn đứng im bất động. Sau khi tắm rửa thay đồ mới Hồng Nhung càng lộ rõ vẻ dễ thương hơn gấp nhiều lần làm ai nhìn cũng đều thích.
Kể từ hôm ấy cô nhi viện càng vui hơn vì sự có mặt của Hồng Nhung. Trái với vẻ nhút nhan khi ngày đầu gặp mặt, Hồng Nhung bây giờ lộ rõ vẻ lém lỉnh, thông minh và lanh lẹ. Hân Di và Hồng Nhung trở thành đôi bạn thân khắng khít, một bước không rời trở thành một đôi bất trị và lắm trò khiến cả cô nhi viện phải sợ. Cũng từ đó bộ ba Đăng Nguyên, Hồng Nhung, Hân Di đi đâu cũng có nhau trở nên thân thiết vô cùng.
" Có những cuộc gặp gỡ vô tình tạo nên duyên phận."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]