Máy bay mang theo hai người bay qua rừng mưa, đến một nơi khác trên đảo. Có ba người chạy đến giúp đỡ, lúc chânMạc Ninh chạm đất đã hoàn toàn không đứng vững, may mà lập tức được đỡnằm ngửa trên một tấm đệm, không chút sức lực ngửa cổ nhìn bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhắm mắt lại vẫn thấy choángváng. Nhân viên công tác đầu tiên giúp họ kiểm tra sức khoẻ, xử lý mộtsố trang bị quan trọng, giúp hai người làm quen với môi trường, lúc nàymới cởi bỏ hoàn toàn trang bị trên người.
Sau khi gánh nặng trên người được trút bỏ, Mạc Ninh vẫn nằm trên khối bọtbiển, miễn cưỡng không muốn di động. Cho đến khi Cố Chuẩn gọi cô.“Đứngdậy đi một chút đi”.
Hai mắt Mạc Ninh mờ mịt, cố gắng mở mắt, mặt trời đã lên cao, đập thẳng vào mắt, MạcNinh không thể không nhắm mắt lại lần nữa, khẽ “Ô” lên một tiếng, biểuđạt ý mình không muốn đứng dậy.
“Mệtlắm sao, mang em đến một nơi mát mẻ để nghỉ ngơi, cầm tay anh”. Cố Chuẩn đi đến trước mặt cô, hơi nghiêng người, giúp cô che đi ánh nắng mặttrời, cô hơi trợn mắt, lại chỉ thấy hình ảnh anh đang khuếch đại trướcmặt mình, ánh mặt trời chiếu vào phía sau anh, trái tim Mạc Ninh đậpkhông ngừng, không do dự, vươn tay nắm tay anh.
Anh dùng sức đem cô kéo lên, Mạc Ninh nghĩ anh chỉ muốn kéo cô dậy rồi sẽdìu cô đi, không nghĩ đến sau khi cô được kéo lên, anh thuận tay bế bổng cô lên. Gần hai mươi năm qua Mạc Ninh chưa từng bị người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-an-den/1877357/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.