Cuối cùng Mạc Ninh không đi ăn thứ mìsợi vứt đi kia nữa, cảm giác thất bại lấp đầy dạ dày. Từ khi xuống xechỗ đầu cầu, cô đón xe đi thẳng về nhà.
Sau đó là suy nghĩ một hồi.
Phòng ở của Mạc Ninh là điển hình củanhà trọ độc thân, một phòng khách, một phòng ngủ, Chu Nhất Nặc ngủ trênchiếc giường lớn, ga trải màu xanh nước biển, tư thế cực kỳ bất nhã. Mấu chốt nhất là, Mạc Ninh không tìm được nơi của riêng mình. Đến tủ lạnhlấy nước đá, nghiêng bình rót, cô dựa vào cửa sổ phòng khách ở tầng mười một mà đứng, hình ảnh lộn xộn về Cố Chuẩn từ từ phát lại trong đầu cô.
“Nửa đêm đứng ở cửa sổ dọa người à?” Mạc Ninh nghiêng đầu nhìn, Chu Nhất Nặc mặc một cái quần đùi bốn góc nhănnhúm, chiếc áo phông lại thật dài. Cô cầm bình nước trong tay Mạc Ninh,ngửa đầu càu nhàu rót, Mạc Ninh chỉ nhìn cô không nói lời nào, Chu NhấtNặc đẩy cô ra: “Này, cậu đừng có dọa người được không?”
Mạc Ninh bật cười, vẫn như trước đây không nói một câu, nâng tay dịu dàng vuốt mái tóc rối tung của Chu Nhất Nặc.
Chu Nhất Nặc sải bước nhảy ra, hai tay ôm lấy người làm bộ toàn thân nổi da gà: “Sao vẻ mặt cậu lại tràn ra tình thương của mẹ thế kia, muốn lấy mạng người à…”
Mạc Ninh vẫn không nói lời nào. Đi qua người Chu Nhất Nặc, đến tủ quần áo lấy đồ tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Chu Nhất Nặc nằm trên giường nhìn cô. “Mau đến đây mau đến đây, cuối cùng hôm nay cậu làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-an-den/115898/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.