Đang lúc Trình Lạc Lạc và Thẩm lão phu nhân đang chuyện trò vui vẻ thì Thẩm Thiên Duật đột nhiên đẩy cửa đi vào. Nét cười trên mặt hai người phụ nữ dần dần cứng lại, trong mắt loé lên tia u ám mờ mịt, tựa như một mảng sương dày phủ kín.
“Bà nội…” Thẩm Thiên Duật đứng phía sau lưng Trình Lạc Lạc, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, lưng thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng thường ngày đã tan đi phân nửa, thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
Bà nội Thẩm vốn đã rề rà quên đi chuyện ly hôn giữa hai người, đột nhiên Thẩm Thiên Duật xuất hiện khiến cơn phẫn nộ trong lòng bà một lần nữa sôi trào hừng hực: “Mày còn có mặt mũi tới đây à? Mau cút đi cho khuất mắt… một cô vợ tốt như Lạc Lạc thì không biết đàng giữ, cứ đâm đầu vào một người phụ nữ chẳng ra gì.”
Cơn tam bành của bà nội Thẩm bị ngắt quãng bởi tiếng ho khan kịch liệt, có lẽ do quá kích động dẫn tới trì trệ hô hấp, cả người bà run rẩy, mặt đỏ bừng bừng.
Trình Lạc Lạc hoảng hốt dịch người tới, giúp bà vuốt vuốt sống lưng đã còng đi theo năm tháng của bà: “Bà nội… bà đừng quá tức giận kẻo ảnh hưởng sức khoẻ…”
Thẩm Thiên Duật bước lên muốn đỡ bà nội Thẩm nhưng lại bị bà trừng mắt một cái, hành động cũng theo đó mà sững lại, vẻ mặt không có biểu cảm gì, cánh tay giữa không trung cũng phải lặng lẽ thu về.
Ngồi thêm một lúc nữa, Trình Lạc Lạc tìm cớ rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491812/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.