Trình Lạc Lạc một mình lẻ bước trên con đường vắng tanh, trên đầu mà ánh trăng lờ mờ quyện cùng ngọn đèn neon không tỏ, hắt lại chiếc bóng đơn độc và lẻ loi của cô.
Hai chân cô bước, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn mặt đường bê tông nhẵn bóng, đôi lúc lại ngửa đầu tìm ánh trăng.
Bầu trời đêm nay nhiều mây, trăng cũng đang chơi trốn tìm.
Bỗng nhiên cô đứng lặng người nơi ngã tư đèn xanh đỏ, mỉm cười nói với trăng: “Không phải chỉ là thua một cuộc tình thôi à, không phải chỉ là một người đàn ông thôi à, có gì mà không nỡ từ bỏ. Trình Lạc Lạc… mày sẽ làm được. Cuộc đời mày không phải chỉ có mỗi tình yêu, còn nhiều thứ đang đợi mày lắm đấy! Hi vọng từ giờ về sau, trong cuộc sống của mày sẽ có thêm nhiều sắc màu và niềm vui… Cố lên!”
Sau khi nói xong một mạch không nghỉ, Trình Lạc Lạc cảm thấy bản thân như muốn nghẹt thở, trút ra một hơi dài thật dài, dài như trút bỏ hết mọi khổ đau vào vướng bận trong lòng mình ra khỏi.
************
Sáng hôm sau…
Trình Lạc Lạc vốn định ngủ nướng, dù sao thì tối qua cô trở về phòng đã là gần ba giờ sáng, nên vừa mới chợp mắt được một lúc, nhưng xui một nỗi là cô lại bị tiếng chuông di động đánh thức.
Sau bốn tiếng chuông reo, Trình Lạc Lạc ngóc đầu ra khỏi chăn, hai mắt vẫn nhắm tít, tay quờ quạng tìm di động trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, sau đó tuỳ tiện nhấc máy.
Mi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491809/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.