Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, không khí u ám đến đáng sợ, bóng tối bao trùm khắp không gian, tựa như dang rộng vòng tay ôm hết thảy những mảnh tuyết trắng vào trong lòng.
Ngọn đèn ven đường bị một lớp tuyết mỏng bao phủ khiến cho ánh sáng trở nên mờ ảo, không ai có thể nhìn rõ được xúc cảm trên gương mặt của người kia.
Tất cả mọi người đều câm nín không nói gì, chẳng biết qua bao lâu trong không gian lạnh vắng mới vang lên thanh âm đầy cay đắng của Thẩm Thiên Duật, trong giọng nói run run của anh còn chất chứa bao nhiêu muộn phiền và u uất: “Anh không tin… anh không tin là em có thể dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm mười năm dành cho anh như thế. Lạc Lạc… em có thể giận anh, mắng anh, thậm chí không quan tâm đến anh, nhưng em đừng ở bên cậu ta có được không? Em có thể đừng vì anh mà lựa chọn bừa một người đàn ông khác được không?”
Trình Lạc Lạc tức đến mức bật cười thành tiếng: “Thẩm Thiên Duật, có phải anh đánh giá bản thân quá cao rồi hay không hả? Anh cho rằng mình là ai chứ? Tôi thật sự từ bỏ rồi, không còn cần anh nữa, xin đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi được không?”
Thẩm Thiên Duật nhíu chặt đôi mày, đầu lắc lia lịa: “Không… anh không tin…”
Thở dài trong lòng, Trình Lạc Lạc thực sự bất lực trước sự cố chấp của Thẩm Thiên Duật, trước kia sao cô không biết anh lại bám dai thế nhỉ?
Cô thực sự cảm thấy phiền, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491806/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.