Căn biệt thự này tuy không rộng rãi bằng căn nhà tân hôn của hai người, nhưng lại có không khí ấm áp hơn hẳn.
Trình Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu, thì ra hơi ấm không phải do sự cố gắng mà có, mà nó sinh ra từ trái tim con người. Bởi vì trong tim anh có cô ta nên ngôi nhà của hai người mới có cảm giác ấm cúm, còn ngôi nhà của cô không hề có tình yêu, nên cho dù cô có làm gì thì nó vẫn mãi lạnh lẽo như thế!
Khoé môi cô giật giật, như vừa cong lên, nhưng rất nhanh đã chẳng còn chút dư vị gì trên đó nữa. Cô đặt anh nằm lên giường, sau đó lấy di động của anh nhắn tin cho Nam Cung Nguyệt: “Tới biệt thự Linh Uyển đi…”
Chớp mắt nhìn anh một cái, sau đó cô ném di động xuống giường, cười nhạt: “Thẩm Thiên Duật nếu như anh đã không thể quên được cô ta vậy thì tôi tác thành cho hai người. Chúng ta ly hôn…”
Anh say bí tỉ nằm trên giường, không thể nghe thấy lời cô nói, nhưng không sao cả, dù anh muốn hay không thì cô cũng sẽ ly hôn. Đã đến lúc thanh toán hết tất cả mọi thứ, tác thành cho anh cũng là buông tha cho chính cô.
Sau đó, cô lặng lẽ rời khỏi Linh Uyển, trở về Ngự Cảnh Viên, âm thầm thu dọn hành lý, để lại đơn ly hôn trên bàn, rời khỏi đó ngay trong đêm.
Suốt hai mươi lăm năm qua, cô đã vì người khác mà hi sinh quá nhiều, đã đến lúc cô nên vì chính mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491799/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.