Trình Lạc Lạc vừa về đến Ngự Cảnh Viên liền nhận được điện thoại của Lục Nhiên, thông báo cuối tuần có một buổi họp lớp trung học, cô vốn muốn từ chối nhưng Lục Nhiên lại một mực muốn cô tới.
Không biết do bản thân Trình Lạc Lạc không muốn đi hay là do vừa trải qua chuyện ở nhà họ Trình khiến cô mất hứng thú, mà cô lại không nghe ra sự ngập ngừng trong giọng nói của Lục Nhiên.
Chẳng buồn nghĩ ngợi thêm nữa, Trình Lạc Lạc vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy lấy đồ đi thẳng vào nhà tắm. Hiện tại, cô thực sự muốn đắm mình trong bể nước lạnh để gột rửa đi bao suy nghĩ rối ren trong đầu.
Nhắm mắt dựa người vào thành bồn tắm, Trình Lạc Lạc bắt đầu hồi tưởng về cuộc đời tưởng như bình lặng nhưng đầy sóng ngầm của mình. Có lẽ, quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô là lúc còn sống cùng bà ngoại, bà luôn dạy cô phải biết yêu thương bản thân mình, cần sống cuộc đời dành riêng cho mình, đừng vì ai mà đánh mất cái tôi vốn có. Cũng vì thế mà cô luôn luôn tìm mọi cách che giấu đi cảm xúc thật của bản thân, mọi nỗi niềm đều bị cô giấu sâu vào sau lớp vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài. Dù là người nhà Trình gia hay là Thẩm Thiên Duật, không ai biết được hết tâm tư của cô, mà bản thân cô cũng chưa từng ngồi lại kể chuyện về mình với bọn họ, bao nhiêu tâm sự cứ chồng chất trong đáy lòng, khiến cô cảm thấy rệu rã và mỏi mệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491792/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.