Thích Ánh Trúc cứ đứng trước cửa phòng gọi Thời Vũ, gọi một lúc lâu nhưng hắn vẫn không chịu mở cửa mà nàng có chút mệt mỏi. Nàng suy nghĩ một chút, nàng liền xoay người bỏ đi không gọi hắn nữa.
Thích Ánh Trúc vừa đi, hắn liền mở cửa.
Dưới lầu chủ tiệm và tiểu nhị vừa đứng bận rộn sau quầy tính toán sổ sách vừa giơ tay gõ lên mặt bàn. Chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của thiếu niên mặc áo đen:” Ta có việc muốn tìm ngươi, ngươi ra đây”.
Trong lòng hắn rất hối hận, hắn không biết làm sao bị nàng làm tức giận đến nỗi đi thuê một phòng khác? Một phòng… đắt lắm đó.
Chủ tiệm nghe hắn nói có chút cảm giác không ổn, mặt lập tức biến sắc:” Ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai?”.
Tiểu nhị hét lên:” Ông chủ”.
Thời Vũ đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của chủ tiệm. Mặt chủ tiệm tái đi, muốn đi kêu cứu nhưng tay bị khóa chặt. Tiểu nhị đứng bên cạnh cảm thấy mọi chuyện không tốt liền xoay người tính bỏ chạy nhưng Thời Vũ đã kịp ném nghiên mực đang ở trên bàn đập mạnh vào sau ót của tên tiểu nhị.
“Bốp” nghiên mực do Thời Vũ ném trúng tên tiểu nhị khiến hắn choáng váng. Tất cả khách ở dưới lầu sau khi nghe tiếng động liền nhìn lên phía trên này.
Lại có một tên tiểu nhị khác đang run rẩy dựa vào tường, tên tiểu nhị bị Thời Vũ nhìn thấy nhưng tên tiểu nhị này lại thông minh hơn tên trước, hắn liền hét lên, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-xuan/2920198/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.