Chương trước
Chương sau
Mưa phùn nặng như chì, như ngàn binh đạp cỏ.

Thích Ánh Trúc dựa vào chân tường che ngực trái, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên cả người đầy máu lại gần Đường Nhị Lang đang lồm cồm bò dậy bỏ chạy.

Thời Vũ đã trở lại thật sao? Trước đó chàng đã làm gì mà cả người đầy máu như vậy, chuyện đó có liên quan gì với Đường Trác?

Trong lòng Thích Ánh Trúc có rất nhiều nghi vấn nhưng nàng không nói nên lời. Trên trán nàng, mồ hôi rỉ ra hòa cùng nước mưa đến không thể phân biệt được nữa. Nàng cắn chặt môi, cố gắng làm bình ổn cảm xúc của mình, áp xuống cơn ho nơi đáy họng.

Nàng không thể ngã xuống, không được ngất xỉu, không thể để Thời Vũ nhìn thấy bộ dáng của nàng hiện tại được.

Nàng còn tưởng mình còn một chút thời gian, có thể trải qua những ngày tháng ấm áp, ở cùng Thời Vũ thêm một chút nữa thôi. Đúng, nàng chỉ bị Đường Trác dọa sợ thôi, không sao đâu, có thể bình thường lại được mà …

Mắt Thích Ánh Trúc đẫm nước, mỗi lần nàng th ở dốc đều tự chống đỡ thân thể ốm yếu. Lông mi ướt sũng run rẩy, lòng nàng vừa tức vừa hận, vừa gấp vừa sợ.

Thời Vũ ….

Trong khi Thích Ánh Trúc không thể nào hiểu rõ quan hệ giữa Thời Vũ và Đường Trác, đầu gối Đường Trác mềm nhũn, quỳ xuống trong mưa, hắn hấp tấp quay đầu nhìn gương mặt Thời Vũ.

Giống như đúc đêm qua. Hắn buột miệng thốt lên: “Cứu mạng …”

Nhóm thị vệ đánh xe sợ mình làm hỏng chuyện tốt của lang quân và Thích nữ lang nên cố ý đi chậm. Ai ngờ khi đến nơi lại nhìn thấy cảnh tượng này: “Ác tặc!”

Bọn họ vây quanh Thời Vũ, ngăn cản hắn giết Đường Trác. Trước đám người liều mạng bảo vệ tên đốn mạt kia, Thời Vũ vô cảm xoay kiếm ngắn.

Thân pháp sắc bén, chiêu thức mau lẹ lại dứt khoát, tàn nhẫn. Có lẽ hắn vẫn nhớ rõ không được ở trước mặt Thích Ánh Trúc giết người nhưng tên Đường Trác này dám trêu đùa hắn, làm hắn vô cùng tức giận.

Ác ma Thời Vũ tiếp nhận nhiệm vụ mà Đường Trác treo thưởng, đi ám sát Đường Xán. Dù cho Đoan Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, hắn đã ở kinh thành hơn nửa tháng, đã hiểu rõ một hai.

Nhưng hôm nay ám sát trong Đoan Vương phủ, Thời Vũ suýt chút nữa thì đi luôn.

Ngay sau khi hắn giết Đường Xán, thị vệ vương phủ liều chết giết hắn. Hậu viện Đoan Vương phủ lại chôn khói mê và hỏa dược, muốn hắn đi thẳng xuống cửu tuyền luôn.

Trừ Đường Trác, Thời Vũ không thể nghĩ ra ai khác dám hại mình như vậy.

Một chân đá bay một tên thị vệ, kiếm ngắn của hai bên tay dứt khoát xoay vòng giết thêm hai người nữa. Kiếm ngắn bên tay trái bị người đánh rơi, Thời Vũ cũng chẳng thèm để ý, khuỷu tay phản kích đập thẳng vào cổ người nọ. Cổ tay thiếu niên khẽ xoay, vữ khí gọn gàng cắt qua yết hầu người đoạt kiếm.

Chúng thị vệ nhất thời hoảng sợ.

Mưa xối xả cọ rửa đi từng vệt máu. Tiếng gió rít gào như chốn địa ngục trần gian.

Thời Vũ đạp Đường Trác xuống dưới chân, bóp chặt yết hầu, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi lợi dụng ta giết đại ca ngươi, lại lợi dụng đại ca ngươi để giết ta? Ngươi cho rằng ba trò mèo đó có thể giết được ta sao?”

Mưa lạnh chảy xuôi xuống cổ áo, Đường Trác kinh hãi, run rẩy nhìn ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên. Hắn lẩm bẩm: “Quái vật …”

Quái vật!

Trong lòng Đường Trác xuất hiện muôn vàn tuyệt vọng: ‘Võ công của Ác ma Thời Vũ lợi hại đến vậy sao? Đã bị thương trong lúc ám sát huynh trưởng mà còn có thể sống sót thoát khỏi đám hoả dược đó sao?’

Chỉ có trời mới biết hắn đã trộm vận chuyển chỗ hoả dược đó suốt đêm qua, lại thuyết phục người nhà rằng có người giang hồ đang theo dõi Đoan Vương phủ, khó khăn đến vậy … Hắn làm nhiều chuyện như vậy mà vẫn không giết được Thời Vũ sao?

Thời Vũ tát một cái đau điếng lên mặt Đường Trác.

Thị vệ phía sau như tre già măng mọc đánh tới, Thời Vũ chẳng quan tâm giơ thanh kiếm ngắn trong tay trái lên. Thích Ánh Trúc cách đó không xa đã đau đến lông mi run rẩy, thấy hắn như vậy, trong lòng cũng run sợ theo.

Không phải hắn muốn giết hết cả đám Đường nhị ca chứ?

Trong lòng Thích Ánh Trúc vừa nôn nóng, vừa sợ hãi hành vi không màng hậu quả của Thời Vũ. Nàng giữ chặt trái tim đang đau âm ỉ, nỉ non: “Thời Vũ, đừng …”

Thân thể nàng đã quá suy yếu,dù đã hô hết sức nhưng âm thanh chỉ nhàn nhạt như gió.

Nhưng động tác của Thời Vũ lại dừng lại một chút, làm đám thị vệ phía sau nhào đến, lại cản trở hắn để cứu Đường Trác. Thời Vũ lại nhanh chóng đẩy đám phiền toái này ra. Đừng hòng cướp đầu người mà hắn nhắm đến.

Thời Vũ bình tĩnh nghĩ: ‘Đường Trác dám bắt nạt ta thì ta dám giết hắn, Ương Ương cũng không ngăn được ta đâu.’

Hắn nhẫn tâm như thế làm nước mắt dính lên lông mi Thích Ánh Trúc. Nàng lẩm bẩm tự nói: “Đừng, đừng giết … Đừng lưu lạc giang hồ … chạy trốn khắp nơi … đừng như vậy. Thời gian của ta … chỉ sợ không thể chờ chàng nữa.”

Nàng liên tục nghẹn ngào lại lo âu. Thời Vũ quay người về phía nàng, đám thị vệ không khỏi nhìn theo. Thích Ánh Trúc suy yếu ngồi khụy xuống, nước mưa từ trên lá cây chuối tây không ngừng rơi xuống đầu nàng, da nàng tái nhợt như ánh trăng lạnh lẽo. Ánh trăng mê ly nhưng chẳng thể chạm tới, nàng cũng như sẽ tan biến bất kỳ lúc nào.

Thời Vũ ngơ ngác nhìn nàng.

Chỉ một chớp mắt, hắn cảm thấy tim mình như nhảy lên đến cổ. Hơi đau đau như bị người ta tát, như bị địch nhân ấn xuống đất mà đánh.

Cả người hắn đều là ngoại thương, không nguy hiểm lắm, nhưng giây phút này, ngực hắn như bị người ta đâm thủng lỗ chỗ, gió lạnh thấu xương thổi qua vù vù như muốn xé rách hắn.

Thời Vũ mờ mịt nghĩ: Ta bị sao vậy? Ốm à? Sao tim lại đau giống Ương Ương rồi?

Thanh kiếm ngắn trong tay hắn có thể vững vàng cắm xuống, nhưng trong giây phút hắn ngơ ngác, Đường Trác phía dưới mạnh mẽ tránh đi, cho rằng có thể nhân cơ hội này chạy trốn. Kiếm trong tay Thời Vũ vẫn cắm xuống nhưng không hướng vào hắn nữa. Nhưng Đường Trác lại né. Kết quả là …

Dù chưa trúng tim nhưng máu chảy lênh láng, ngay cạnh tử huyệt, chín phần là chết.

Đường Trác trừng mắt phun ra một búng máu: “Ác ma Thời Vũ … ngươi dám …”

“Lang quân!” Nhóm thị vệ lao đến, tập kích Thời Vũ không còn kiếm trong tay.

Cách làn mưa bụi, Thời Vũ chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc.

Ý thức nàng đã mơ hồ, chỉ là cố gắng chống đỡ, nói năng lộn xộn: “Không được giết người … không được chết đường chết chợ … không được đi … Ta, ta còn phải đợi chàng … Ta mơ thấy ngày chúng ta thành thân. Thời Vũ, chỉ cần chàng đừng giết hắn, ta sẽ gả cho chàng … được không?”

Thời Vũ trả lời: “Được!”

Thích Ánh Trúc rối loạn run lên, tầm mắt đen kịt, bị ôm vào lồ ng ngực ấm áp của thiếu niên. Nàng nghe được âm thanh giảo hoạt của Thời Vũ: “Hắn chưa chết.”

Thời Vũ quay đầu nhìn nhóm thị vệ vây quanh Đường Trác đang dãy dụa trong vũng bùn hòa máu. Đường Trác như con sâu mềm nhũn, khuôn mặt anh tuấn giờ nhiễm đầy máu.

Thân mình hắn run run, trên ngực cắm một thanh kiếm, run rẩy kêu: “Cứu mạng, cứu mạng … Ác ma Thời Vũ … tha cho ta …”

Thời Vũ khẳng định: “Hắn không chết.”

Thời Vũ bế Thích Ánh Trúc lên, xoay người hòa vào làn mưa xối xả. Hắn muốn đưa nàng đến gặp đại phu, không rảnh để ý mấy chuyện này —

Thích Ánh Trúc chôn mặt vào lòng hắn, tay nắm chặt vạt áo hắn: “Trong xe ngựa còn có đệ đệ của ta … hắn chảy rất nhiều máu … cứu hắn với.”

Thời Vũ sửng sốt.

Hắn cúi đầu nhìn nàng yếu ớt như bông tuyết trong nắng, nhất thời bực mình, cứng rắn nói: “Ta không muốn.”



Thích Ánh Trúc th ở dốc nói: “Chàng nghĩ … ta sắp chết sao?”

Thời Vũ: “Nàng …”

Trước khi ngất xỉu, Thích Ánh Trúc dặn dò rõ ràng: “Có ngựa có xe. Trước tiên chàng phải đưa đệ đệ của ta về … Sau đó sẽ có ngự y đến khám cho ta … Chàng đợi ở bên ngoài, không được tiến vào khuê phòng của ta, đừng hỏi gì hết, đừng quấy rầy ngự y … Nghe lời nhé!”

Cánh tay ôm nàng hơi căng chặt.

Trong nháy mắt, lòng hắn tràn ngập cảm giác bất lực.

Hắn cảm thấy … mình chẳng khác gì một tên phế vật.

Hắn không hiểu ý trong lời nói của Ương Ương, không hiểu tại sao đưa nàng về thì sẽ có ngự y đến khám, cũng không hiểu vì sao phải đợi ở bên ngoài, không được hỏi chuyện ngự y. Nàng còn nói hắn phải nghe lời.

Không cần nàng nói hắn cũng sẽ làm mọi chuyện nàng muốn, chăm sóc nàng thật tốt, bảo vệ nàng cẩn thận. Sao còn phải thêm mấy chữ “nghe lời”, nghe thật vô dụng?

Bỏ lại Đường Trác nằm trong vũng máu, Thời Vũ rời đi. Nhóm thị vệ mình đầy thương tích quay lại cứu Đường Trác. Nhưng vết đâm này quá gần tim, không ai dám liều mạng rút.

Không ai chịu nổi tội lỡ Đường nhị lang mất máu quá nhiều mà chết sau khi rút kiếm.

Nhưng mà không rút thì hắn cũng chết.

Trong khi bọn hắn còn đang lưỡng lự thì nghe được tiếng bước chân. Bọn hắn tưởng Thời Vũ quay lại, lập tức cảnh giác: “Ai?”

Mọi người ngơ ngác nhìn một thanh niên thương tích đầy mình, trên mặt cũng có vài vết xước tiến đến. Trên người thiếu niên này toàn là vết cắt, từ quần áo cho đến da thịt, lại còn bị ướt mưa.

Nam nhân kia cúi đầu nhìn Đường Trác nằm trong vũng máu, cười hai tiếng như ma quỷ: “Ta có thể cứu hắn, hắn cũng có thể cứu ta. Giờ hai ta đều là hổ xuống đồng bằng. Đường nhị lang nên xem xét một chút xem có nên hợp tác với ta không.’’

Đường Trác nằm trong vũng máu, vì mất máu quá nhiều mà cả người lạnh lẽo. Hắn gian nan, hoảng loạn cố gắng gật đầu: Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Tiếp đó, nhóm thị vệ tìm một chiếc xe ngựa, đưa Đường nhị lang và thanh niên nguy hiểm kia vào. Sau khi nam nhân kia tiến vào liền nhanh nhẹn, dứt khoát rút thanh kiếm ra. Động tác băng bó vết thương cho Đường Trác của hắn thô lỗ, nhưng Đường Trác cũng chẳng còn hơi sức mà yêu cầu gì hơn.

Bây giờ cần nhanh chóng về phủ, tìm người trị thương.

Trong thùng xe vang lên âm thanh lãnh đạm: “Tìm đại phu bên ngoài, ta cũng cần chữa thương.”

Đường Trác gật đầu.

Xe ngựa chạy qua một cổng kiểm tră, Túc vệ quân bên ngoài yêu cầu kiểm tra do trong thành có thích khách, ai đi ra cũng phải kiểm tra.

Ngón tay nam nhân trong xe nhẹ nhàng đặt lên yết hầu Đường Trác. Hắn gian nan chống người ngồi dậy, hé một chút khăn che, lộ ra khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy: “Nhị công tử Đoan Vương phủ mà ngươi cũng dám cản sao?”

Người bên ngoài cúi đầu.

Dựa vào thân phận của Đường Trác, bọn họ vượt qua từng trạm kiểm soát. Lúc này cũng truyền ra tin tức Đường Xán bị ám sát chết, người ngoài cho là Đường Trác mau chóng trở về vì chuyện này nên không ai dám ngăn cản.

Không khí trong xe càng trở nên nặng nề.

Cuối cùng cũng tới Đoan Vương phủ, Đường Trác chịu đựng lâu như vậy cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần. Hắn suy yếu dựa vào vách xe, khàn khàn mở miệng: “Các hạ là …”

Nam nhân đối diện nâng mắt nói ra đáp án mà Đường Trác đã suy đoán từ lâu: “Kim Quang Ngự.”

Đường Trác nhìn chằm chằm người kia.

Xe ngựa dừng lại, đôi mắt Đường Trác nhanh chóng đỏ lên, được đám thị vệ đỡ xuống xe. Khi đến ngang qua Kim Quang Ngự, hắn thấp giọng: “Hợp tác vui vẻ.”

Kim Quang Ngự trầm tĩnh nhìn hắn.

Cửa xe đóng lại, hắn nghe được âm thanh khẩn trương ở bên ngoài …

“Nhị lang, con làm sao vậy? Sao lại nhiều máu thế này? Chẳng lẽ con cũng bị ám sát sao?”

“Nhị lang nén bi thương, đại công tử hắn … hắn …”

Khăn che cửa sổ rũ xuống chặn lại ánh sáng từ bên ngoài nhưng cũng không cản được Kim Quang Ngự. Hắn cúi đầu, u tĩnh ngồi trong xe ngựa mở lòng bàn tay đầy máu của mình ra. Bên trong là một bên khuyên tai trân châu đẫm máu.

Sáng hôm nay, khi hắn giả làm Bách Tri Tiết đi đón Tống Ngưng Tư. Trước khi nàng lên xe ngựa, hắn vén màn xe lên, giúp nàng đeo đôi khuyên tai này.

Lúc đó hắn còn đeo da mặt của Bách Tri Tiết. Hắn cười, nhìn nàng thật sâu, cho nàng cơ hội cuối cùng để đổi ý: “Phu nhân, tân hôn vui vẻ.”

Trong xe, tay nữ lang cầm đầy châu ngọc, khuôn mặt tinh xảo. Nàng dịu dàng khác xa thiếu nữ mười mấy tuổi.

Nàng ngồi trong xe. Tinh thần không ổn định, thường xuyên ngơ ngác. Hắn có cảm giác nàng bị âm thanh của mình làm tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng nào đó. Nàng lập tức nắm lấy cây quạt trong tay, nhìn chằm chằm Bách Tri Tiết.

Nàng nỗ lực nở một nụ cười chân thành với phu quân tương lai: “Phu quân, tân hôn vui vẻ.”

Kim Quang Ngự nhìn nàng, từ từ buông mành.

Màn xe hạ xuống cũng che lại tầm mắt của nam nhân kia. Hình như nàng nhận ra điều gì đó, ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh. Nàng nâng màn xe nhưng nam nhân đã đi xa không còn thấy rõ.

Mà giờ, Kim Quang Ngự đang nhìn chằm chằm huyết châu trong tay. Hắn nắm chặt bàn tay. Hắn vui sướng nhìn viên trân châu bị bao phủ trong máu đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu. Ý cười của hắn càng tăng, lẩm bẩm: “Hợp tác vui vẻ.



Từng người trong Tần Nguyệt Dạ đều có những bản lĩnh riêng.

Thời Vũ dựa vào trái tim sắt đá và võ công mạnh mẽ để trở thành sát thủ. Hắn giết người như ma, lãnh khốc vô tình. Đây cũng là lý do người trong giang hồ nghe tên hắn đều sợ mất mật.

Trừ điều này thì cũng chưa nghe thấy tin đồn gì khác về Ác ma Thời Vũ.

Nghe đồn Kim Quang Ngự có một tình nhân được hắn cất giấu nhiều năm.

Hắn giỏi nhất là lấy giả đổi thật, dịch dung. Để trở thành sát thủ đỉnh cấp, hắn có thể giả trang thành bất kỳ người nào. Chỉ có những người có tuyệt thế võ công mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Kim Quang Ngự.

Hắn thay đổi vẻ ngoài của mình hằng năm, nay lại vì người tình phản bội mà lộ ra gương mặt vốn có.

Để có thể thoát khỏi đuổi giết, hắn sẽ hủy dung, hợp tác với Đường Nhị lang, ở lại bên cạnh hắn ta, chờ ngày trả thù.

Dù có rơi vào vực sâu, hắn cũng phải lôi theo một người.



Kinh thành gần đây toàn là phong ba.

Khi Thích Ánh Trúc còn đang dưỡng thương đã nghe nói Tần Tùy Tùy bị bắt vào ngục. Bộ Thanh Nguyên mất tích, đại công tử Đoan Vương phủ thì bị ám sát chết, nhị công tử thì bị thương nặng, tất cả đều do một đỉnh cấp sát thủ tên Kim Quang Ngự mà ra.



Triều đình đang truy nã đám người giang hồ cùng một giuộc với hắn.

Thích Ánh Trúc lo lắng không thôi còn Thời Vũ thì tỏ vẻ chả sao cả: “Chắc Bộ Đại ca bị chuyện gì đó giữ chân. Còn Tần Tùy Tùy, không phải ở trong tù rất an toàn sao?”

Thích Ánh Trúc: “…”

Nàng đang muốn nói thêm vài câu đã thấy Thời Vũ đem theo một chén thuốc tới. Sau khi thổi bớt khí nóng, hắn chớp chớp đôi mắt dễ thương đút cho nàng: “Nàng có uống không?”

Thích Ánh Trúc: “…”

Hắn anh tuấn như vậy, còn chớp mắt trước giường bệnh của nàng nữa. Quá phạm quy!

Thích Ánh Trúc còn muốn hỏi chuyện hắn nhưng khi đối diện với đôi mắt của Thời Vũ, nàng cảm thấy những chuyện đó không còn quan trọng nữa. Chỉ cần những chuyện đó không liên quan đến hắn là được.

Nhưng chuyện ở Đường gia không liên quan đến Thời Vũ thật sao? Nếu có liên quan thì sao Ddường Trác lại không nói với triều đình? Rõ ràng Đường nhị lang biết Thời Vũ ở đây, sao lại không tố cáo?

Chuyện giữa giang hồ và triều đinh … rất phức tạp.

Tần Tùy Tùy bị giam trong ngục, tay chân toàn là dây xích. Nàng bị nhốt ở nơi sâu nhất mà vẫn bình tĩnh nghịch khóa, lắc lư qua lại.

Chỉ có một cửa sổ nho nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng sáo du dương làm nàng nghiêng tai lắng nghe, khóe môi nâng lên một chút ý cười.

Tiếng sáo kia chẳng êm tai, cứ như ma âm xuyên vào não. Đám người trong ngục nhanh chóng bực mình xông ra ngoài. Sau đó trong ngục càng yên tĩnh. Tần Tùy Tùy ngồi trong bóng đêm, cười nhẹ một tiếng: “Tới nhanh vậy?”

Tần Tùy Tùy vận khí, tất cả các thiết bị khóa thân nàng xoay vòng xung quanh. Nàng mượn lực nhảy về phía trước, đập xích khóa trong tay vào vách tường. Mượn lực từ lan can cửa sổ, nàng thoát khỏi một bên xích sắt.

Tần Tùy Tùy nhẹ nhàng đáp đất, lại dùng cách tương tự để làm đứt dây xích còn lại. Nàng đẩy cửa ngục, nghênh ngang ra ngoài. Toàn bộ cai ngục ngã gục trong tiếng sáo, Tần Tùy Tùy thuận lợi thoát khỏi nhà tù, tìm được trường đao của mình.

Trong khi Tần Tần Tùy đang khiêng đao đi về phía cổng, đang muốn đẩy cửa thì cánh cửa “kẽo kẹt’’ mở ra.

Thanh niên áo đen đang cúi đầu thì ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau.

Tần Tùy Tùy nắm chặt chuôi đao: “…”

Cái tên sát tinh này …

Diêm Đằng Phong thấy nàng đã đoán được xảy ra chuyện gì. Hắn lạnh mắt rồi chỉ trong nháy mắt. Hai người đồng thời ra tay với nhau.

Tần Tùy Tùy cười tủm tỉm: “Ca ca tốt, sao vừa thấy ta đã đòi đánh đòi giết thế, ta luôn về phe ngươi mà. Ta còn giúp ngươi bắt Kim Quang Ngự, tại ngươi không bắt được thôi. Ngươi không thể trách ta rồi đem ta đi báo cáo công tác chứ.”

Nàng sắc bén vạn phần bổ một đao về phía Diêm Đằng Phong. Diêm Đằng Phong lung lay một chút, không cười nổi: “Ngươi đoán xem.”

Diêm Đằng Phong xoay người dánh trả, rút vũ khí bên hông ra: “Những lời này ngươi nên giữ mà khai với quan sai.”

Tần Tùy Tùy không vui: “Ngươi thật cổ hủ.”

Diêm Đằng Phong trả lời mỉa mai: “Còn ngươi là yêu nữ.”

Hai người đánh nhau, Tần Tùy Tùy chỉ muốn xông ra cửa. Cánh cửa bé xíu không chịu nổi áp lực từ hai người. ‘Rầm’ một tiếng, cửa đổ, Tần Tùy Tùy lao ra ngoài. Diêm Đằng Phong đuổi sát phía sau, bổ một đao về phía vai nàng.

“A đau”, Tần Tùy Tùy hét lên, đao của Diêm Đằng Phong dừng lại.

Giữa đêm sương mù lan tỏa, Tần tùy Tùy nghịch ngợm cười: “Biết ta không phải người các ngươi muốn bắt nên đau lòng hả? Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ mà, ca ca tốt.”

Diêm Đằng Phong thấy nàng không sao, lạnh lùng nói: “Ngươi là cấp trên của Kim Quang Ngự, chuyện hắn làm sao có thể thoát khỏi liên hệ với ngươi.”

Tần Tùy Tùy nhướn mày cười hì hì: “Wao, ngươi tra rõ ràng rồi hả? Xem ra sinh ra đã nghèo khó là lỗi tại ta.”

Diêm Đằng Phong không thể hiểu lời nói của nàng, càng thêm mạnh tay. Tần Tùy Tùy đã bị thương từ trước, có chút không đỡ nổi. Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng nói liến thoắng không ngừng, cũng coi như chưa thua.

Tiếng sáo lại từ từ tuyền đến.

Tần Tùy Tùy dựa vào một bức tường, một dây vải lụa rơi xuống, cuốn lấy eo nàng. Ánh mắt Diêm Đằng Phong nheo lại, nhanh chóng đánh tới nhưng vẫn không kịp.

Trên nóc nhà, một thanh niên cầm ống sao nhẹ nhàng kéo dây lụa. Tiếng sáo không làm loạn tâm, chỉ như một tín hiệu. Hắn dùng dây lụa cột eo nàng, kéo nàng lên, nói: “Đừng đùa.”

Diêm Đằng Phong trơ mắt nhìn ác nữ bị người ta cứu đi mất, bực cả mình.



Kim Quang Ngự thì mất dấu, Tống Ngưng Tư xin sát thủ lâu tiếp tục bảo vệ mình nhưng bị Tần Tùy Tùy từ chối.

Việc điều tra cái chết của trưởng tử Đoan vương phủ cũng chìm xuống dưới sự đàn áp của Đường Trác. Giữa lúc Đoan vương phủ đang chìm trong bi thống, Đường Trác cũng không còn xuất hiện trước mặt Thích Ánh Trúc nữa, chỉ cho người đến giải thích về chuyện ngày ấy. Chuyện của Thích Tinh Thùy, hắn cũng đã gửi quà bồi tội.

Đường Trác còn có chuyện khác quan trọng hơn.

Tần Tùy Tùy nhìn Bộ Thanh Nguyên: “Bộ ca ca bị thương rồi, chúng ta không thể từng giờ từng phút bảo vệ Tống gia nữa, bao nhiêu tiền cũng không làm.”

Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên rời đi, bệnh của Thích Ánh Trúc cũng tốt lên. Nàng đã có thể xuống giường, rời khỏi kinh thành. Nàng cùng Thời Vũ vội vàng lên xe ngựa rời đi.

Dưới chân núi Lạc Nhạn, Tần Tùy Tùy dụ dỗ Thời Vũ rời đi với nàng: “Đã chơi lâu như vậy mà vẫn chưa muốn về?”

Thời Vũ tất nhiên từ chối.

Tần Tùy Tùy nhún vai không nói gì, chỉ cười nhìn Thích Ánh Trúc. Nàng sóng vai bước đi bên cạnh Bộ Thanh Nguyên, ngáp dài: “Náo nhiệt nhân gian cũng không có gì đặc sắc, lần này chơi đủ rồi, sau này lại tính.”

“Tiểu A Trúc, nếu Thời Vũ bắt nạt ngươi, ngươi có thể len lén liên hệ với ta. Ta là cấp trên của hắn, nhất định có thể quản hắn.”

Mặt trời đã ngả về tây, trên xe ngựa đầy ắp quà mà Thích Tinh Thùy tặng. Thích Ánh Trúc ngồi trong xe bất đắc dĩ nhìn đống thuốc bổ. Có lẽ sau khi quay về núi Lạc Nhạn, mọi chuyện có thể bình yên như lúc đầu.

Mặc kệ Thời Vũ là ai, chỉ cần hắn thật lòng ở bên cạnh nàng là được.

Thích Ánh Trúc cúi đầu sắp xếp lại đám quà tặng của đệ đệ, trong lòng tính toán. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nữ tử như tranh vẽ.

Thích Ánh Trúc nghe được tiếng nói của Thời Vũ từ bên ngoài: “Ương Ương!”

Thích Ánh Trúc: “Hả?”

Thiếu niên chống tay lên má, ngồi quay lưng về phía xe ngựa, nắng vàng cũng nhẹ nhàng phủ xuống gương mặt hắn. Đã nhiều ngày rồi, hắn ngày càng buồn phiền, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng Thời Vũ cũng nói ra phiền não của mình: “Ương Ương, ta hỏi nàng một vấn đề. Sao kể từ ngày đó trở đi, nàng chẳng còn đề cập đến chuyện hôn sự với ta nữa vậy?”

” Nếu nàng không bức hôn ta thì khi nào nàng mới gả cho ta? Không phải là nàng … nàng …”

Hắn thẹn thùng quay đầu, khoa tay múa chân: “Thích ta đến mức hôn mê cũng lảm nhảm muốn gả cho ta đấy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.