Gió hiu hiu thổi, cảnh núi mùa xuân đẹp đẽ, trong trẻo biết bao, từng bóng cây trải dài ngàn dặm cùng với cơn mưa xuân dịu dàng, tí tách.
Thời điểm như vậy lại làm nàng nhớ đến lúc nàng còn bé. Thân thể Thích Ánh Trúc suy nhược, từ nhỏ nàng chỉ có thể ở trên giường làm một vị tiểu thư khuê các ngày ngày lấy sách làm bạn. Khi đó, nàng thích nhất là bài thơ ‘thải vi’:
“ Tích ngã vãng hi
Dương liễu y y
Nay ta tới tư
Vũ tuyết tầm tã”
Nghĩa:
“ Lúc trước rời khỏi nơi đây
Thấy cành dương liễu vẫn còn tươi xanh
Nay ta quay bước trở về
Mưa bay, tuyết phủ mờ mịt lối về”.
Khi đó nàng vuốt v e từng câu thơ trong bài thơ ấy, tưởng tượng cảnh chia xa rồi lúc gặp lại vui mừng biết bao. Thế gian này, không biết sẽ có người nào làm nàng lo lắng, đau buồn lúc chia xa, tình nguyện chờ đợi dưới mưa tuyết? Khi nàng còn nhỏ, nàng luôn tò mò về thứ tình cảm mà trong sách luôn viết, nghĩ đến sự mất mát của chính bản thân nàng, cảm thấy cả cuộc đời không có cách nào rời khỏi Hầu phủ.
Thiếu niên không biết sự đau khổ của tình cảm( yêu).
Đến hôm nay, nàng mới nghĩ đến ‘ thải vi’ nghĩ đến câu cuối cùng của bài thơ ấy
“ Ngã tâm thương bi
Mạc tri ngã ai”.
Dịch:
“ Lòng ta đau đớn sầu bi
Nào có ai hiểu nỗi lòng của ta”.
Lúc Thích Ánh Trúc, Diêm Đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-xuan/2918899/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.