Câu nói này trúng tim đen, hiệu quả hơn những gì cô nói trước đó.
Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Dung Nhân không thể trả lời ngay, đứng im, chớp chớp hàng mi, cúi đầu.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy giống như kéo dài vô tận, một khoảng thời gian dài lại khó chịu. Dung Nhân đối diện trực diện với câu hỏi, không cố gắng né tránh mà thẳng thắn thừa nhận: "Có một chút."
Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Nhưng cô vẫn chưa hỏi tôi."
Này ngược lại là trực tiếp vào trước là chủ, không có trực tiếp đối đầu.
Nhưng xét đến đến hành động của hai người ngày đó thì không cần thiết phải đối đầu. Cho dù suy đoán của một bên có sai lệch vô căn cứ thì cơ bản cũng chiếm tám chín phần đúng. Không phải đang hẹn hò thì cũng sắp hẹn hò, thân mật như vậy lại càng thêm hợp lý.
Dung Nhân lại im lặng, không thể phản bác. Sau khi cân nhắc, nàng chỉ có thể nói: "Không cần thiết."
Ôn Như Ngọc nói: "Những gì cô thấy chưa chắc đã như cô nghĩ."
"...Ồ."
"Hình như cô hiểu lầm gì đó."
Dung Nhân quay lại nhìn cô.
"Có gì nói thẳng đi."
Ôn Như Ngọc tiếp tục nói: "Nói một chút được không?"
Dung Nhân cũng hoà hoãn hơn, có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.
"Được."
Ban công phòng khách tầng ba rất rộng, diện tích ngang hơn mười mét được chia thành một bàn trà ngoài trời. Hai người ra ngoài hóng gió, đêm nay không trăng sao, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu bầu trời đen kịt. Xa xa là thế giới ồn ào náo nhiệt, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-xuan-den-muon-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/5034354/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.