“Thu hồi, đọc được hết rồi.”
Trạch Kha nhìn thấy mớ tin nhắn Lan Nhi đã thu hồi thì chỉ biết thở dài.
Khoảnh khắc ấy điện thoại anh hết mạng, đợi qua ngày thì lại ngủ quên.
Không những thế, điện thoại còn để chế độ im lặng cho mọi người ngủ, nên không thể nghe được cuộc gọi của cô.
Lan Nhi không tin liền bắt bài:
“Làm sao mà đọc được? Đừng có điêu!”
“Bật wifi tin nhắn nó tự chạy lên.”
“Thu hồi nó cũng tự xoá, không thể nào đọc được.”
“Đọc được trên thông báo.”
“Không có khả năng!”
“Cần thiết làm tới vậy không?”
Trạch Kha bắt đầu mất kiên nhẫn với Lan Nhi rồi.
Anh không hiểu tại sao cô lại cứ phải cố chấp bới móc chuyện vặt như thế?
Anh giải thích chưa đủ rõ ràng ư?
Lan Nhi cũng cảm thấy bản thân hơi nên cũng tự giác biết đường dừng lại.
“Tâm trạng không tốt lắm. Anh off xíu, đừng nghĩ linh tinh, không sao đâu.”
“…”
“Sáng ấm nhớ ăn sáng đấy.”
“Lười, bên ấy cũng vậy nha.”
Lan Nhi mủi lòng, tâm trạng nặng nề đối với dòng tin nhắn ấy của anh, thiết nghĩ:
“Sự thật chính là như vậy còn gì…”
Trạch Kha chưa hoàn toàn rời đi. Anh nhìn thấy tin nhắn đó liền vội phản hồi:
“Nó như nào? Em có thấy anh đang thay đổi không? Vì ai!”
“Có, vì em.”
Sự thật là tâm trạng anh không tốt nên cũng hiểu sai ý cô rồi.
Này là do cô làm anh buồn nên mới thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tung-ngay-yeu-anh/3509529/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.