[Trạch Kha!]
[Hôm nay là ngày thứ 3 rồi đấy.]
[Rốt cuộc là có chuyện gì đây hả?]
Tối ngày hôm sau, Lan Nhi lại không thể nhịn được mà tiếp tục nhắn tin mắng Trạch Kha một tràn dài.
Song lại bất lực, thu hồi toàn bộ trong những sự đau lòng không nói nên lời.
[Kha.]
[Anh online đi được không?]
[Em không muốn như thế này nữa đâu.]
Lan Nhi nhốt mình trong mớ tâm trạng hỗn tạp vào khoản thời gian chạy nước rút để ôn thi trung học phổ thông quốc gia.
Cứ mãi tình trạng thế này, đối với cô liệu có ổn?
Cô bất lực với tình huống của họ hiện tại.
Cô gọi cho anh ba cuộc, điện thoại đổ chuông… thế nhưng người lại không bắt máy.
Anh để điện thoại reo đã đời, hết thời gian nó tự tắt rồi bản thân mới ngoi lên online… thế nhưng lại tiếp tục không reply tin nhắn của cô.
Anh online chưa đầy một phút rồi lại tiếp tục off.
Có phải là anh chê cô phiền… nên mới không chú ý hay để tâm gì đến nữa đúng không?
Nếu anh có cảm thấy cô phiền thì cũng phải nói cho cô biết một tiếng, để biết chừng mà tránh. Chứ cứ mãi im lặng như thế thì Lan Nhi biết phải làm thế nào?
Cô… thật sự rất… rất là khó chịu đó anh có biết không?
Lan Nhi dùng khen giấy, lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa của mình để lấy lại sự bình tĩnh mà nhắn tin cho anh.
[Truy cập rồi anh đâu?]
[Hôm nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tung-ngay-yeu-anh/3393397/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.