[Chưa xem hay chưa lưu?]
[Chưa lưu, hí hí!]
Ngại quá, ngại quá à!
Sao thanh niên này lại có thể vạch trần người yêu một cách trắng trợn như thế chứ?
Đúng là không có tình người gì hết! Dỗi!
[Thấy view đẹp không?]
[Đẹp.]
[Chill, thư giãn, lại cạnh biển.]
[Quán vậy đi chắc sót ví.]
[Uống cafe thôi chứ có ăn hàng đâu mà sót ví?]
[Nói móc mẻ ai đấy?]
Tên này đúng là chẳng bao giờ nói chuyện cho tử tế được lâu cả, tức quá đi thôi!
Lan Nhi chẳng buồn nói gì thêm với tên mồm mép lém lỉnh như Trạch Kha nữa.
Cảm giác vợ đã giận, hiểu luôn là bé nhà không có tiền, lão công nhanh tay muốn bế về nuôi.
[Về đây chồng nuôi.]
[Nuôi nổi không? Hỏi thật đấy!]
[Dư sức.]
[Ghê vậy sao? Vợ báo lắm đó.]
[Cho thịt là được.]
[Nhịn.]
Biết ngay là tên này chẳng có ý tưởng tốt lành gì mà.
Trái với sự tức tối của Lan Nhi là những điệu cười hả hê của Trạch Kha.
Đúng là đời!
Anh lại tiếp tục trêu cô:
[Không nhịn được.]
[Cố gắng!]
[Không! Trẻ con không khóc không có sữa uống.]
[Anh đâu phải trẻ con?!]
[Phải!]
[Thanh niên trưởng thành rồi.]
[Không trưởng thành được.]
[Không trưởng thành chỗ nào? Ra đường khoe múi là không trưởng thành dữ chưa?!]
[Đối với người ngoài thôi, chứ với vợ thì vẫn trẻ con. Như nào, chịu được khum?]
Lan Nhi cạn ngôn.ijp
Cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tung-ngay-yeu-anh/3393391/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.