[Có thời gian nào dành cho em không?]
Anh trả lời…
[Có.]
Cô nói tiếp…
[Nghĩ đến đấy em không biết anh sẽ trả lời theo hướng nào?!]
[Lại tự mình chìm vào hố sâu của sự sợ hãi.]
[Nếu anh trả lời không thì thế nào?!]
[Còn có thì thế nào?!]
Anh trấn an…
[Tự anh biết lúc nào dành cho em.]
Cô tiếp tục kiếm lí do…
[Lỡ như lúc anh rảnh em đi học thì sao?]
[Vân vân…]
[Thế thì dù anh có rảnh mình cũng không thể nói chuyện được.]
Anh đáp…
[Đổi thời gian thôi.]
Cô lại nói…
[Em chỉ muốn một cuộc gọi hay vài ba tin nhắn trò chuyện trong một ngày thôi cũng được.]
[Chứ không phải là em nhắn xong để đấy khi nào rảnh anh sẽ rep.]
[Như vậy thì đâu còn gọi là trò chuyện nữa!?]
[Nó thành lời nhắn mất rồi…]
Anh tiếp thu…
[Anh biết rồi, sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn, được không nào?!]
[Thôi đừng nghĩ linh tinh nữa!]
Cô lại nói…
[Nhưng mà lúc nào mới được?]
[Em sẽ canh thời gian để tránh những lúc anh nghĩ ngơi, lái xe.]
[Vì đó là thời gian của anh.]
Nói một đặng, hai người trao đổi thông tin, thảo luận với nhau về thời gian dành cho đối phương.
Đang nói thì bỗng nhiên Trạch Kha lại dỗi ngang.
[Em không chịu xưng hô thì anh không kêu nữa.]
[Hả?]
[Không gì đâu!]
[Sao đổi chủ đề ngang vậy?!]
Cô cáp màn hình tin nhắn trước lại gửi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tung-ngay-yeu-anh/3393388/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.