Sáng ngày hôm sau, Chu Vĩ xông vào văn phòng viện Kiểm sát, mặt trắng bệch, một tay túm chặt lấy bả vai Giang Dương, chậm rãi nói: "Các cậu... các cậu mau đi bắt Lí Kiến Quốc."
Giang Dương và chánh văn phòng Ngô cùng các nhân viên khác vội dìu Chu Vĩ ra ghế, Chu Vĩ thở hổn hển, lồng ngực co rút dữ dội.
Chánh văn phòng Ngô vội rót trà, vỗ vào ngực anh: "Cảnh sát Chu, đã xảy ra chuyện gì thế? Anh cứ bình tĩnh nói."
"Loại điên rồ vô lương tâm, đúng là loại điên rồ vô lương tâm!" Chu Vĩ run run cầm chặt cốc trà. "Vương Hải Quân chết rồi, Vương Hải Quân chết rồi!" Anh nhắc đi nhắc lại câu nói đó.
Giang Dương chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, thẳng người lên, cố gắng kìm nén cơn sóng đang dội lên trong lòng, quá đỗi kinh ngạc, gương mặt thất thần: "Không phải là hắn đang bị giam trong cục công an sao, chết thế nào?"
"Tôi không biết, không cần nghĩ cũng biết, là Lí Kiến Quốc làm."
Chánh văn phòng Ngô nói nhỏ: "Không... Không thể nào, phó cục trưởng Lí bên các anh làm sao lại có thể... làm vậy với nghi phạm được?"
Chu Vĩ nhìn cốc trà trong tay, ánh mắt vô hồn: "Nửa đêm Vương Hải Quân được đưa đến bệnh viện cấp cứu, không cứu được, đã chết, tôi có lén hỏi bác sĩ nắm được tình hình, bác sĩ nói là lúc Lí Kiến Quốc đưa đến, Vương Hải Quân đã chết rồi, Lí Kiến Quốc vẫn yêu cầu bệnh viện cấp cứu bằng mọi cách, đến sáng hôm sau mới nói với bên ngoài... nói là Vương Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truong-tam-toi/1130471/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.