Mùa hè năm 2004, lần đầu tiên Giang Dương đến xã Diệu Cao.
Họ có ba người, Chu Vĩ còn đưa theo một cảnh sát hình sự trẻ tuổi mới tham gia công tác chưa lâu, chuyên phụ trách việc ghi chép, việc điều tra ít nhất phải có hai cảnh sát, nếu không kết quả sẽ không có giá trị.
Dưới cái nóng bỏng rát, đứng ở nơi xuống xe buýt, nhìn những căn nhà hầu hết đều cũ kĩ tồi tàn ở xã Diệu Cao, Giang Dương bất giác thốt lên: "Quả là vùng miền núi đói nghèo!"
So với môi trường xung quanh gần như vẫn còn trong trạng thái nguyên thủy, những công cụ hiện đại mà họ mang theo như điện thoại di động, máy tính xách tay... thật không hoà hợp chút nào.
Chu Vĩ cười bảo: "Đã tiến bộ so với mấy năm trước khi tôi đến, cậu nhìn xem, bên kia có mấy ngôi nhà bằng bê tông đấy, trước đây chỗ này toàn là nhà làm bằng đất."
Giang Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mỗi hơi thở hít vào đều rát bỏng, anh kêu ca: "Tiểu Tuyết này, anh mà là tuyết trắng thật thì hay biết mấy, thời tiết ở đây nóng chết người."
Chu Vĩ vỗ vào đầu Giang Dương: "Kiểm sát viên các cậu ngồi ở văn phòng quen rồi, đâu biết được nỗi vất vả của nhân viên điều tra trực tiếp như chúng tôi, hôm nay đã rất dễ chịu rồi đấy, chúng ta đi nói chuyện với người sống, thời tiết này mà xảy ra án mạng, phải tiếp xúc với người chết, thì mới gọi là thảm. Đi thôi, sớm tìm ra người để hỏi tình hình, muộn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truong-tam-toi/1130448/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.