"Khai nguyên, nhìn cậu như sắp chết vậy, nên nằm vài ngày tĩnh dưỡng, đúng rồi, tiền thuốc men cậu đi đâu vay à?"
"Tôi khám bệnh ngay ở trong thôn, chỉ xoa một chút dược, cho nên không có mất tiền thuốc."
Khương Hạo nghĩ nghĩ, nói: "Để tôi kêu một vị quân y trong bộ đội đến đây khám cho cậu một chút, trước chữa bệnh xong đã rồi nói sau."
Lâm khai nguyên kinh sợ, vội vàng xua tay cự tuyệt, "Khương đại ca, chuyện ngày hôm nay tôi đã muốn cảm ơn anh, anh không biết, tôi tháng nào cũng phải giao bảo hộ phí, mất hơn một ngàn đồng tiền, không giao, anh liền không thể sống yên với bọn họ, thật sự muốn tiết kiệm chút tiền này, trong một năm có chuyện vạn nhất gì còn có chỗ mà sử dụng."
Khương Hạo mày nhăn thành một chữ xuyên, "Bọn họ thu bảo phí nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, giao nhiều anh liền có thể an ổn sống, không giao liền muốn gặp rắc rồi với bọn họ, ở trong thị trường trấn này, không thể chính mình tìm việc, tất cả đều là do bọn họ định đoạt."
Khương Hạo âm thanh lạnh lùng nói: "Khai nguyên, chuyện này, tôi nhất định quản đến cùng, thật không nghĩ đến được, trong Q huyện này còn có kẻ kiêu ngạo như vậy."
Trong lời nói của Khương Hạo thể hiện rõ khí phách và cương nghị, làm cho lòng của Lâm Khai Nguyên như có dòng nước ấm chảy qua ( Nấm thề là chỗ này k phải Nấm edit theo kiểu của hủ như vậy, nhưng mà nó quả thật rất hint ),"Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truoc-ly-hon/3297238/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.