Bảo Mặc hai tay ôm đầu, thống khổ cúi mặt, “Trình Thiệu, cậu cũng biết, lúc trước vi vi không có địa chỉ cố định, cho nên thư tớ đều gửi qua đơn vị mẹ tớ, tớ đã nói chuyện cùng bà ấy, bà nhất định sẽ chuyển thư cho cậu và vi vi. . . . . .”
“Trường học không phải địa chỉ cố định!” Trình Thiệu uống lên một ly rượu, khinh bỉ mắng Bảo Mặc một câu, “Ngây thơ!”
“Vi vi nói không muốn tớ gửi thư đến trường học, nếu bị bạn học biết lại đồn đại không hay, cho nên tớ mới gửi thư đến đơn vị mẹ tớ, tháng thứ hai đến Mĩ, anh họ tớ lái xe đưa tớ đến Florida, chúng tớ sảy ra tai nạn xe cộ ở cao tốc tớ bị thương ở cột sống làm cho tai điếc mắt mù, suýt nữa tứ chi tê liệt, ở bệnh viện hơn mười tháng tớ mới khôi phục sức khoẻ bình thường, ba mẹ tớ bởi vì thân phận đặc thù, không thể tùy ý xuất ngoại đều là người nhà chú tớ chăm sóc cho tớ. . . . . .”
Uống một ngụm rượu, Bảo Mặc nói tiếp: “Từ lúc khôi phục ý thức em họ tớ thỉnh thoảng thay tớ viết thư cho vi vi, tớ nói với cô ấy tớ bị tai nạn xe cộ, thập cửu nhất sinh , liên tiếp 7 8phong thư đều việt vô âm tín, tớ tức giận không liên lạc với cô ấy, nhưng sau đó tớ khỏi hắn được xuất viện, tớ muốn về nước bác ta lại không đồng ý cho về, bà nói cơ thể hiện tại của tớ không chịu được mười mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truoc-ly-hon/3297225/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.