Kiều Vi Nhã cảm thấy kỳ quái, máy của cô vẫn bật, nhưng thật sự cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu. .
Còn nữa sự tình phát sinh ngày hôm nay, tuy rằng nói là không thể truyền cho người ngoài biết, nhưng khẳng định sẽ thông báo với nội bộ, quan hệ trác lãng và Cổ Khánh Nhất cũng không sai biệt lắm, không có lý do gì mà hắn không nói cho Cổ Khánh Nhất. .
Kiều Vi Nhã còn chưa nói chuyện, thanh âm âm trầm của Cổ Khánh Nhất lại truyền đến, “Tại sao không nói lời nào, cô ở đâu vậy!”
“Tôi đang ở trên xe, Cổ Khánh Nhất, nói cho anh biết, sáu ngàn kia là của tôi, tôi sẽ không đưa cho mẹ, hơn nữa hiện tại đang là mùa ế hàng, tôi không phải bù lỗ là tốt lắm rồi tiền thuê nhà tháng này tôi còn chưa kiếm đủ đâu, nếu anh muốn lấy sáu ngàn kia, vậy phiền anh cho tôi mượn một vạn tệ !” sau khi Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, Cổ Khánh Nhất hiển nhiên không hiểu nổi, tại sao một Kiều Vi Nhã luôn luôn ôn hòa lại đột nhiên trở nên cứng rắn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngô Đức Hân nói, mội ngày mức tiền hàng mà cô ta ghi chép lại cũng phải trên năm ngàn, có thời điểm còn hơn hai vạn, làm sao có thể không có tiền, chẳng nhẽ Kiều Vi Nhã đã biết được cái gì? .
Có lẽ hôm nay sau khi tan tầm, hắn nên về nhà xem thế nào. .
Xe không có đi hướng toà thị chính mà lại dừng xe ở khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truoc-ly-hon/3297222/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.