Bên trong cabin thang máy không có đèn, tối tăm mờ ảo, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ từ khe hở nóc thang máy chiếu xuống.
Thang máy kẽo cà kẽo kẹt lắc lư từ từ hạ xuống, tốc độ rất chậm, phải mất tới vài phút mới có thể xuống đến tầng phụ một.
Càng xuống sâu bao nhiêu bên trong càng tối đi bấy nhiêu.
Cố Triều Lan dựa vào thang máy ngồi bịch xuống, cau mày đánh giá khung cảnh lụi bại, thô sơ xung quanh.
Thi Linh Âm ngồi bên cạnh Cố Triều Lan, mở miệng nói: "Chắc hẳn ngươi chưa từng đến loại địa phương này đúng chứ?"
Ngữ điệu của nàng vẫn như cũ mang theo ý cười không đứng đắn, nhưng Cố Triều Lan mơ hồ cảm thấy nàng cùng bình thường có chút không giống nhau.
Tia sáng bên trong cabin càng ngày càng mờ nhạt, sườn mặt của Thi Linh Âm cũng trở nên mơ hồ trong bóng tối, Cố Triều Lan chỉ có thể nhìn thấy được sống mũi cùng đường nét đôi môi đang cong lên của nàng.
Cố Triều Lan hỏi ngược lại nàng: "Ngươi thường tới đây sao?"
Thi Linh Âm cười: "Ta lớn lên ở chỗ này a."
Nàng ngửa đầu lên, nhờ lỗ hở nhỏ hẹp trên nóc cabin mà nàng có thể nhìn thấy một mảng trời nhỏ xanh thẳm nằm tít trên cao.
"Trước đây điều ta mong đợi nhất, chính là được rời khỏi lòng đất, đến trên mặt đất tắm nắng."
Cố Triều Lan cau mày: "Tất cả cửa ra vào ở tầng một phụ đều không hạn chế, ngươi có thể đến bất cứ lúc nào."
Thi Linh Âm cười lên: "Quả thật là có thể tới bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tra-xanh-tinh-dich-lay-ve-nha/1258918/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.