Thi Linh Âm ở khoảng cách rất gần, Cố Triều Lan lại ngửi được cỗ mùi thơm nhạt nhẽo mà trêu người kia. Cô sốt sắng suýt chút nữa bật người dậy.
"Có muốn không?" Thi Linh Âm áp sát mặt tới gần, hơi thở nóng ẩm rơi trên mặt Cố Triều Lan, "Cố Thượng tướng..."
Nàng gần sát, cái cỗ mùi thơm kia càng trở nên nồng nặc gấp bội, theo hô hấp của Cố Triều Lan, đánh thẳng vào đại não vẫn luôn bình tĩnh, lý trí của cô. Huyết dịch trong phút chốc nóng bỏng lên.
Cố Triều Lan nắm lấy vai Thi Linh Âm, theo bản năng đẩy nàng ra, nhưng khí lực không lớn.
Thi Linh Âm nắm tay cô, vươn mình ngồi lên người Cố Triều Lan.
Vài sợi tóc rối tung rơi ở trước ngực, Thi Linh Âm ngồi thẳng eo, đem tóc hất ra phía sau, sau đó cúi đầu nhìn Cố Triều Lan cười.
Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu cam dịu phảng phất trên vách tường, ánh đèn rơi trên người Thi Linh Âm, nửa thân thể nàng lộ ra dưới ánh đèn phảng phất, nửa kia lại ẩn sâu trong màn đêm.
Nhưng bất kể là dưới ánh đèn hay trong bóng tối thì cũng đều mang theo đường cong mơ hồ uyển chuyển.
Thi Linh Âm nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng Cố Triều Lan.
"Ngươi không nói lời nào, ta sẽ coi như là ngươi đáp ứng rồi..." Giọng nói lạc đi, đầu ngón tay cũng dừng lại trên nút thắt ở áo ngủ.
Bên dưới lòng bàn tay, cách một tầng vải áo mỏng manh là da thịt ấm áp của Cố Triều Lan. Thi Linh Âm mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tra-xanh-tinh-dich-lay-ve-nha/1258915/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.