Chương trước
Chương sau
"Ta sẽ không thua, nhưng ngươi sẽ chết." Cố Triều Lan khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt dư quang liếc nhìn Thi Linh Âm, "Ta nhẫn nhịn ngươi, không có nghĩa là ta sẽ dung túng ngươi. Thi tiểu thư, ta khuyên ngươi nên lo cho bản thân mình, đừng luôn tự cao tự đại như vậy."
Nói xong Cố Triều Lan đẩy người lên, thổi còi báo hiệu, không lâu sau tiếng bước chân kim loại từ ngoài phòng ngủ truyền vào. Robot quản gia số 1 của pháo đài Oasis đi tới cửa, dùng âm thanh máy móc cung kính nói: "Cố Thượng tướng."
Cố Triều Lan nói: "Đi vào."
Cửa tự động mở ra, người máy màu bạc đi tới. Nó có một đôi mắt màu xanh lam, cùng với một khuân mặt đơ không cảm xúc y hệt Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan duỗi cánh tay hướng về phía quản gia số 1.
Quản gia số 1 chậm rãi đi tới, âm điệu cứng nhắc: "Ôi, ngài ngã chổng vó."
Cố Triều Lan: "Dìu ta lên."
"Được."
Người máy ôn nhu kéo tay Cố Triều Lan, vòng qua eo nàng, ung dung, tiêu chuẩn đem Cố Triều Lan đặt vào trong xe lăn.
Thi Linh Âm cũng đứng lên: "Ta có một vấn đề."
Cố Triều Lan không trả lời, nhìn quản gia số 1 nói: "Mời nàng ra ngoài."
Số 1 khom lưng nói: "Mời."
Thi Linh Âm nhìn vẻ mặt Cố Triều Lan đã nhẫn nại đến mức cực đại, quyết định thu tay không náo loạn nữa. Nàng theo quản gia số 1 rời khỏi phòng ngủ Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan sắp xếp cho nàng ở phòng dành cho khách bên trong một tòa nhà khác
Pháo đài ngoại trừ tòa nhà chính ở giữa, hai bên tả hữu còn có một đống tòa nhà phụ. Phía trước tòa nhà là một cái sân rất lớn, phía sau là ruộng đồng, hai bên trái phải là vườn trái cây.
Nối giữa tòa nhà chính và tòa nhà phụ bên trái chính là một hành lang bằng đá với những cột trụ màu trắng gạo, phiến đá trên đỉnh mọc đầy tường vi không gai.
Quản gia số 1 yên lặng đi ở phía trước.
Thi Linh Âm mở miệng: "Chân Cố Thượng tướng đã xảy ra chuyện gì, tại sao không thể chữa trị?"
Hiện tại coi như trực tiếp bị đứt mất hai cái chân, cũng có thể lấy dễ dàng 'mọc' ra một đôi chân cơ sinh hóa. Loại bệnh tàn tật này căn bản 100 năm trước đã biến mất rồi.
Số 1 trả lời: "Ta không biết."
Thi Linh Âm: "Vậy ngươi biết nơi này có cái đồ vật gì tuyệt đối không thể xuất hiện không? Ta sau này chú ý, sẽ không mang vào."
Số 1 được thiết lập sẽ không nói dối, nó thành thật trả lời: "Nhuyễn trùng*. Cố Thượng tướng chán ghét tất cả các loại sâu bọ thân mềm."
(*Nhuyễn Trùng sống ở các vùng mương ẩm thấp. Là một loài sâu mập ú màu nâu, chiều dài có thể đạt tới 25cm, Nhuyễn Trùng di chuyển rất ít. Không thể phân biệt 2 đầu của Nhuyễn trùng, và cả 2 đầu đều tiết ra chất nhầy mềm nhuyễn, tạo nên cái tên của chúng. Chất nhầy này đôi khi dùng để làm đặc các chất độc dược. Thức ăn ưa thích của N huyễn Trùng là rau cải bắp, dù chúng ăn hầu hết các loại rau. Con này còn có thể ăn được, món Nhuyễn Trùng Chiên đã được phục vụ ở Hogwart, dù đa phần học sinh chết khiếp khi nhìn thấy món này.)
Thi Linh Âm cong môi, ý tứ chính là Cố Triều Lan sợ sâu bọ. Nàng vẫn là dụ được nói ra bí mật này rồi.
Cố Triều Lan dị ứng sữa bò, Cố Triều Lan sợ sâu bọ thân thể mềm mại.
Nói là phòng cho khách, nhưng kỳ thực toàn bộ tòa nhà phụ bên trái cũng chỉ có một mình Thi Linh Âm ở. Ba tầng, bảy gian phòng, có nhà bếp, phòng ăn, phòng sinh hoạt, cùng với một thư viện nhỏ.
Quản gia số 2 phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm tự mình thu thập hành lý.
Nàng ban đầu không chắc chắn mình có thể thành công ở lại nơi này không, vậy nên chỉ mang theo hai cái vali hành lý.
Không tốn quá nhiều sức lực, nàng đã thu dọn xong phòng ngủ.
Thời gian: 23 giờ 47 phút.
Sắp bước sang ngày tân hôn thứ hai.
Thi Linh Âm rót cho mình một chén Whisky, mở cửa sổ sát đất, đi tới đứng trên ban công.
Đập vào mắt nàng là một cánh đồng rộng lớn đan xen chằng chịt, phía cuối cánh đồng là những ngọn đèn thành thị nho nhỏ rơi đầy trên mặt đất. Pháo đài lơ lửng trên không trung nằm cách mặt đất khoảng một nghìn mét.
Ngước mắt lên, một vầng trăng tàn đang gần ngay trước mắt. Trên bầu trời lấp ló những vì sao như những chấm nhỏ to điểm cho bầu trời, xa xa phía chân trời, thỉnh thoảng sẽ có một tia lửa bốc lên, từ từ phóng lên cho đến khi xuyên thủng bầu trời.
Đó là hỏa tiễn của Tinh Tế được phóng ra ngoài không gian 24 giờ một lần. Chúng được phóng đến Thiên cung, cũng như các hạm đội ở xa ngoài trái đất, là đồ tiếp tế được cung cấp cho các căn cứ ở các hành tinh khác nhau.
Thi Linh Âm cuộn mình trên ghế ngoài ban công, ôm đầu gối, sau khi nhấp vài ngụm rượu, nàng lắc lắc cổ tay một hồi, tháo chiếc vòng kim loại màu bạc trong tay áo xuống, ngón cái nhấn một cái, một màn hình sáng bắn ra từ hình tròn trang trí ở giữa chiếc vòng tay.
Thi Linh Âm dùng ngón tay trượt vài cái trên màn hình ánh sáng, dừng lại tại tin nhắn của Đường Kiều gửi tới nội dung bên trong chính là ảnh cưới của nàng cùng Cố Triều Lan.
Bên trong ảnh chụp chung xuất hiện tổng cộng ba người. Nàng, Cố Triều Lan và vị linh mục vẻ mặt lúng túng đứng đằng sau lưng.
Cố Triều Lan trong ảnh mặt lạnh lùng, không biết còn tưởng rằng cô tham dự lễ tang. Thực sự là một tấm ảnh cưới không giống ảnh cưới bình thường chút nào.
Đường Kiều nhìn thấy Thi Linh Âm online, liền gửi một tin nhắn: "Muộn như vậy rồi còn lên mạng, khẳng định là không hoạt động ban đêm rồi. Đêm tân hôn đầu tiên đã như vậy, Tiểu Âm cuộc sống của cậu sau này hẳn là muốn đi trên con đường gập ghềnh sỏi đá."
Thi Linh Âm nói: "Mình không ngại."
Đường Kiều: "Khinh thường-jpq."
00 giờ 30 phút.
Xa xa trên bầu trời, một chiếc hỏa tiễn Tinh Tế phóng ra ngoài không gian bay tới giữa không trung đột nhiên nổ tung. Kia hẳn là hỏa tiễn vận chuyển năng lượng nguyên thủy, bởi vì ánh lửa từ vụ nổ giống như vụ nổ siêu tân tinh, ánh sáng chiếu lóa mắt, rực sáng cả một khoảng trời.
Các mảnh vỡ của hỏa tiễn bị thiêu đốt bay ra, rơi xuống cùng không khí ma sát kịch liệt, rơi xuống tựa như những ngôi sao, gào thét xé rách màn đêm đen, mãi đến khi ánh lửa thiêu đốt hầu như không còn, liền biến mất trong đêm tối.
Thi Linh Âm nhìn chút ánh sáng còn sót lại trên không trung, chậm rãi đem ly rượu cuối cùng một hơi uống cạn.
***
Thứ tư, ngày mùng 8 tháng 5, 7 giờ sáng.
Tân hôn ngày thứ hai.
Quản gia số 2 đem mệnh lệnh của Cố Triều Lan truyền đạt cho Thi Linh Âm, nói sau này một ngày ba bữa, đều tại khu nhà phụ giải quyết, không có việc gì gấp thì không cần đi quấy rầy Cố Thượng tướng.
Người này không chỉ muốn chia phòng ngủ còn muốn vừa cưới liền ra ở riêng.
Thi Linh Âm làm sao có khả năng đồng ý?
Thế là nàng mang theo một cốc nước chanh, giẫm giày cao gót, đi thẳng đến tòa nhà chính.
Quản gia số 2 đuổi theo phía sau Thi Linh Âm, không ngừng lặp lại: "Thi tiểu thư, ngài có chuyện gì gấp sao? Thi tiểu thư?"
Căn cứ vào tam đại định luật của người máy, quản gia không thể bởi vì bất kỳ lý do gì mà động thủ với con người, cho nên nó không thể ngăn cản Thi Linh Âm mà chỉ có thể lẽo đẽo đi theo sau lưng nàng lặp đi lặp lại nói "Ngài không thể tới".
Thi Linh Âm liền như vậy mang theo cái đuôi robot, xông vào nhà ăn Cố Triều Lan.
Cô đang dùng bữa sáng.
Cần vụ binh Điền Tây đứng bên cạnh Cố Triều Lan, cầm trong tay một xấp báo nhỏ. Báo chí là một loại văn hóa truyền thống, thuận lợi được bảo tồn lại.
Thi Linh Âm đột nhiên xuất hiện, Điền Tây tựa hồ hoảng sợ, cô sững sờ nhìn chằm chằm Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm ngày hôm nay thay đổi một thân váy đen dài, đỉnh đầu đội chiếc mũ dạ nhỏ cũng màu đen, áo ren cao cổ, ống tay áo hình lá sen, cùng với làn váy lụa mỏng chạm đất trùng điệp, phần eo bó chặt, đường cong uyển chuyển.
"Chào, Tiểu Tây." Thi Linh Âm cười khẽ với cô.
Điền Tây lấy lại tinh thần, hốt hoảng lập tức dời tầm mắt.
Cố Triều Lan đặt dĩa xuống, dùng khăn tay tơ tằm lau qua khóe miệng, mắt lạnh nhìn chằm chằm Thi Linh Âm: "Ngươi tới làm gì?"
Thi Linh Âm nhìn về phía Cố Triều Lan. Cô vẫn một thân quân trang quy củ, không đội mũ, tóc ngắn được chải gọn gàng để sau gáy. Nghiêm túc lãnh mạc mà cẩn thận tỉ mỉ.
Thi Linh Âm đi tới, đem cốc nước đặt ở trên bàn, kéo cái ghế đối diện Cố Triều Lan ngồi xuống.
"Tối hôm qua thật giống có hỏa tiễn vận tải bị nổ tung, các ngươi nhìn thấy không?" Nàng chọn cái đề tài này để bắt đầu.
Cố Triều Lan một mặt lãnh đạm, Điền Tây con ngươi chuyển động, ngón tay nắm tờ báo co rụt lại.
"Báo có thể cho ta nhìn một chút không?" Thi Linh Âm nói với Điền Tây, "Ta vẫn chưa được đọc tin tức liên quan đến chuyện này."
Điền Tây cầm chặt xấp báo nói: "Đây là Thượng tướng muốn xem, không thể cho ngài."
Thi Linh Âm nhướng mày, cười đến kiều diễm sinh động: "Tại sao chứ? Thượng tướng không thể chờ một lúc rồi xem sao?"
Điền Tây cầm xấp báo, cúi đầu không nói lời nào.
Cô không dám nhìn quá lâu dáng vẻ diễm lệ của Thi Linh Âm, ăn mặc rất khiêu gợi, lời nói còn rất phóng đãng.
Điền Tây càng thấy xấu hổ, Thi Linh Âm càng tỏ ra phóng đãng, nàng mang theo âm điệu nói: "Cho ta nhìn một chút đi mà, ta xem xong sẽ trả lại cho ngươi ~"
"Thi Linh Âm!" Cố Triều Lan đột nhiên mở miệng, "Đừng ở chỗ này của ta không biết xấu hổ."
Thi Linh Âm dừng lại, tiện đà cười: "Được, ta nghe lời Thượng tướng lão bà."
Cố Triều Lan: "..."
Thi Linh Âm cầm cốc nước chanh, nhìn chằm chằm Cố Triều Lan uống nước.
Cố Triều Lan chỉ đơn giản vẽ lông mày cùng đánh son môi, mặt mày lãnh đạm, mà môi đỏ diễm lệ. Vừa nguy hiểm ác liệt, lại thần bí động lòng người.
Cô luôn chỉ mặc quân trang chính thống nghiêm túc, hơn nữa có lẽ do cô ở trong quân đội đã lâu nên trên người nàng cũng không có loại khí chất nữ nhân mềm mại, ngay cả lông mày thon dài đều mang theo một cỗ sát khí lạnh.
Thi Linh Âm cảm thấy, cô chính là một thanh trường đao. Gầy gò, nhưng sát khí tàn nhẫn.
Nếu như không xảy ra sự việc ngoài ý muốn kia, cô thật sự sẽ như vạn người chờ mong, trở thành nhân vật lịch sử huyền thoại sửa lại lịch sử về nữ Alpha "nhu nhược".
Cố Triều Lan cau mày: "Ngươi nhìn cái gì?"
Thi Linh Âm nói: "Ngắm mỹ nữ."
Cố Triều Lan: "..."
Điền Tây: "0.0"
Cố Triều Lan: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Thi Linh Âm nói: "Có a, ta tìm đến ngươi cùng ăn điểm tâm."
Cố Triều Lan: "Ta nói rồi, không có việc gì gấp, đừng tới tìm ta."
Thi Linh Âm: "Cùng ngươi ăn cơm không phải là việc gấp, thế nhưng là chuyện rất trọng yếu a. Ngươi là vợ mới cưới của ta."
Cố Triều Lan: "..."
Thi Linh Âm hướng về phía quản gia số 1 nói: "Có thể cho ta một phần bữa sáng giống y hệt Cố Thượng tướng không?"
Quản gia số 1 đối với khách của Cố Thượng tướng có ứng tất đáp, nó vui vẻ nói: "Được, Thi tiểu thư."
Nhưng không đợi được bữa sáng của Thi Linh Âm được đưa tới, Cố Triều Lan đã kết thúc dùng cơm, cô để Điền Tây đẩy cô lên lầu, đi thư phòng.
Thi Linh Âm một đường nhìn theo Cố Triều Lan rời đi.
Sau khi cô rời đi, số 1 mới đem bữa sáng tới. Là bữa sáng truyền thống kiểu phương tây do robot làm, trang trí tinh xảo, nhưng mùi vị lại bình thường. Mặc dù nó được làm ra theo đúng nguyên liệu và công thức nấu ăn bí mặt do đầu bếp bậc thầy đưa ra.
Thi Linh Âm hứng thú tẻ nhạt ăn vài miếng.
Quản gia số 1 đi theo Cố Triều Lan lên lầu, canh giữ ở cửa. Quản gia số 2 bảo vệ Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm nhìn nó, nó cũng dùng con mắt màu xanh lam nhìn Thi Linh Âm.
Tất cả robot trong nhà Cố Triều Lan đều không có logo của công ty, chỉ có đánh số, hẳn là đặc biệt làm riêng. Nguồn gốc khả năng không phải công ty của Robert - hiện tại hầu như thao túng thị trường, mà là từ trong quân đội.
"Ngươi có tên tuổi không?" Thi Linh Âm hỏi.
Quản gia số hai: "Ta là số 2."
Thi Linh Âm vuốt chén nước: "Được rồi, bình thường trừ bọn ngươi ra, không có những người hầu khác ở đây chăm sóc Cố Thượng tướng sao?"
Số hai: "Không có, chỉ có chúng ta ở đây."
Thi Linh Âm: "Vẫn luôn chỉ có các ngươi sao?"
Số hai nói: "Tính cả mấy đời robot trước bị đào thải, thì đúng là như thế."
Cố Triều Lan năm nay đã bốn mươi lăm tuổi (loài người bấy giờ tuổi thọ đều tới hai trăm tuổi),mười tám tuổi trở thành quân nhân, chuyển ra khỏi Cố gia sống tự lập. Đến nay đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn một mình sống cùng một đống robot ở trong pháo đài rộng lớn như vậy?
Cô thật là đủ... kiên cường.
Thi Linh Âm không có khẩu vị, bỏ xuống đĩa ăn: "Ngươi có thể bồi ta đi dạo bên ngoài sao? Ta muốn nhìn một chút trong ruộng Thượng tướng có cái gì."
"Được thôi."
Nàng đứng dậy, mới vừa đi tới cửa, sau lưng bỗng nhiên vang lên âm thanh, Cố Triều Lan từ thư phòng đi ra.
"Thi Linh Âm." Cô gọi nàng lại.
Thi Linh Âm ngoái đầu lại nhìn, nở nụ cười: "Ở đây."
Cố Triều Lan nhìn chằm chằm nàng, lạnh giọng nói: "Ông ngoại ta muốn gặp ngươi."
Thi Linh Âm con ngươi nhíu chặt, nhưng trên mặt ý cười dịu dàng nói: "Được a. Ông ngoại lúc nào gặp ta?"
Cố Triều Lan điều khiển xe lăn, dùng trang bị phản lực bay từ lầu hai hạ xuống tầng một không phát ra một tiếng động.
Cô tới gần nói: "Ngay bây giờ."
Thi Linh Âm mỉm cười nói: "Vậy Thượng tướng cần ta làm gì sao? Ta nghe nói, ông ngoại là người rất nghiêm khắc."
Nghiêm khắc đến mức có thể ở trước mặt mọi người tát Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan liếc qua Thi Linh Âm một chút, lướt qua nàng đi về phía trước, lạnh lùng để lại một câu: "Giữ thể diện một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Thâm tình uyển chuyển Thi tiểu thư: "Cố Thượng tướng, ngươi thực sự là quá đẹp!"
Sắt thép thẳng nữ Cố Thượng tướng: "Ngươi có phải bị bệnh hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.