Nghe được thanh âm, nội tâm nàng lâm vào thật sâu hoảng sợ.
" Xong đời, xong đời, nó làm sao biết ta có thể nhìn thấy nó, ta nên làm cái gì. Papa người ở đâu, mau tới cứu nữ nhi."
Gió lạnh xào xạt thổi qua đường phố không người, thanh âm rên rỉ cứ vang lên bên tai của nàng. Hình ảnh của những thứ đồ bẩn thỉu cứ luôn tuần hoàn xuất hiện, nó không ngừng trùng kích nàng tâm linh yếu ớt.
Nàng rất muốn khóc, nhưng lý trí mách bảo nàng không thể khóc, một khi nàng khóc thì xong đời.
Cô bé bây giờ trong lòng hối hận muốn chết rồi, không có việc gì lại tự nhiên chọn đi con đường vắng trở lại khu phố.
Chỉ vì một điểm thời gian nhanh chóng mà lại quên đi đã từng nguy hiểm.
Lại không cẩn thận để mấy thứ đồ bẩn thỉu đấy để ý. Lần này nếu không vược qua e là nàng muốn lìa đời.
Trấn tĩnh. Nhất định phải trấn tĩnh.
Lâm Kiến Như lấy hết dũng khí đánh lấy tâm lý dấy lên dũng khí. Nàng gương mặt căng thẳng nhưng làm bộ như chưa nghe thấy cái gì, vẫn y nguyên tiết tấu của chính mình.
Nói về việc điều tiết cơ mặt thì Lâm Kiến Như rất có kinh nghiệm. Bởi vì đây không phải một lần nàng làm lấy, bởi vì nàng luôn luôn tập luyện để đối phó tình huống như thế này.
Không sai, đây không phải lần đầu tiên Lâm Kiến Như thấy được quỷ dị.
Chuyện này phải nói về lúc nàng vừa lên bảy, nàng luôn không tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-toi-nguoi-giu-lua/3057884/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.