Đối với ánh mắt khinh bỉ chán chường của Tô Nhiễm Nhiễm kế bên ném qua, Liễu Khinh Huyền căn bản là không thèm để ý, tỉnh bơ hát cho xong bài ca kỳ cục "Con lừa xù lông" "Cảm thấy thế nào?" Chương trình kết thúc, Mạc Tiêu Tiêu thích chí cười ha ha một tràng không dừng được, hít mấy hơi thở mới có thể hỏi lại "Không phải ngươi muốn hát bài ca Hết đau sao? Còn cái này rõ ràng là bài Con lừa xù lông mà" Liễu Khinh Huyền không trực tiếp trả lời vấn đề, chuyển sang hỏi: "Chân ngươi còn đau không?" "Ơ.." Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ là giả vờ, chân cũng không đau đến mức như vừa rồi rên la khóc lóc, thấy Liễu Khinh Huyền không còn giận dỗi nữa cũng liền không bắt buộc phải tiếp tục ngụy trang, trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: "Hết rồi" Liễu Khinh Huyền nghe vậy cong cong khóe môi, nghiêm trang chém gió
"Nếu không đau, chứng minh ta hát có hiệu quả. Như vậy gọi là bài ca Hết đau coi như đúng rồi ha" Tô Nhiễm Nhiễm: "..." xảo biện! Mạc Tiêu Tiêu làm sao tin được lời giải thích vụng về này! Mạc Tiêu Tiêu nương theo lời nói của Liễu Khinh Huyền nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu, hòa thanh ứng khí nói: "Ò, hình như là vậy" Tô Nhiễm Nhiễm giống như bị phớt vào mặt: "..." Hơ hơ...người đang yêu ha, đều là đám mất trí (1). Tô Nhiễm Nhiễm yên lặng thoái lui mấy bước, đỡ phải bị nguời ngoài hiểu lầm bản thân có quen biết với hai đứa thiểu năng này, không cẩn thận sẽ bị hạ thấp chỉ số thông minh. Bất quá, rất mau Tô Nhiễm Nhiễm liền hối hận. Song song bước đi thì cô còn không thấy được cái gì không đúng, nhưng chỉ cần thụt lùi hai bước đi thì toàn bộ cảm giác liền thay đổi. Không hiểu sao cảm thấy giống như là bị cô lập, hay là bài xích, hay là bị xã hội ruồng bỏ, đẩy ra bên ngoài. Cằm của Mạc Tiêu Tiêu gác trên vai Liễu Khinh Huyền, thân thể dán với nàng sát rạt cơ hồ không có khe hở, cho nên căn bản không có mọt centimet không gian nào còn có thể chứa thêm người ngoài. Nhìn hai người nọ quanh thân thoang thoảng toát ra hơi thở hài hòa hạnh phúc, Tô Nhiễm Nhiễm bưng mặt che kín hai mắt. Cô mắc cái gì tự nhiên quyết định đi theo hai người này làm chi? Dòm bộ tịch khoái chí của Liễu Khinh Huyền...Mệt mỏi sao? Hoàn toàn không hề có, được chưa! Hồi nãy là não bị nhũn mới có thể xúc động làm ra loại hình lòng tốt ngốc nghếch như vậy, cho nên bây giờ mới hớn hở đớp thức ăn cho chó của người ta thảy ra đây mà. Trái tim của cô bỗng chốc giống như ăn quá nhiều nên mệt mỏi, cảm thấy bản thân về sau không còn biết yêu ai được nữa. Mấy người về sau đừng tiếp tục bắt nạt FA như cô nữa, được không? (2) FA cũng có nhân quyền mà, được không? Tô Nhiễm Nhiễm ủy khuất muốn chết, khí áp thấp không khống chế được bắt đầu đổ bộ ra phạm vi xung quanh, âm u lạnh lẽo như là ân ẩn mang theo mây tích điện gió nhiễm hàn sẵn sàng bất cứ lúc nào đều cũng có thể bắn ra, làm cho người đi đường nhìn thấy đều nổi da dà bỏ chạy. Nhóm người vô tội qua đường: Hôm nay hội trưởng vẫn y như ngày xưa, thật đáng sợ. Cảm thương cho các đồng chí hội viên! Bên này, Liễu Khinh Huyền vốn dĩ có thể lực nhỉnh hơn người thường, hơn nữa đang cõng trên lưng chính là người mà nàng để ý cho nên một chút cũng không hề thấy mệt mỏi, chân bước nhẹ nhàng thẳng tới phòng của Đường Y.
Đại học S, thời gian công tác của các giáo quan bắt đầu từ tám giờ sáng, hiện tại còn sớm quá chừng, trạm xá coi như vắng tanh không một bóng người. Liễu Khinh Huyền sớm đã đoán được tình huống này, dọc theo hành lang trực tiếp tiến đến phòng bên trong, gõ vang cửa ký túc xá của Đường Y. "Làm sao vậy?" Đường Y mở cửa, nhìn thấy Liễu Khinh Huyền đứng trước mặt mình trên lưng còn cõng theo Mạc Tiêu Tiêu, cả người ngây ngẩn, lúc này ánh mắt vô tình rớt xuống mắt cá chân của Mạc Tiêu Tiêu, thấy được hình ảnh vô cùng có tính giải thích, "Tiêu Tiêu chân bị thương?" "Ừ. Thang máy ký túc xá bị hỏng vừa lúc Tiêu Tiêu bị nhốt ở bên trong", Liễu Khinh Huyền vừa súc tích thông báo, vừa cõng Mạc Tiêu Tiêu vào phòng. "Trước tiên ngươi đem Tiêu Tiêu ngồi trên sofa đi, để ta kiểm tra vết thương một chút", Đường Y nói xong đóng cửa phòng lại, đuổi theo bước chân của Liễu Khinh Huyền. Tô Nhiễm Nhiễm đúng lúc đang chuẩn bị vào cửa liền: "..." Chính là mùi vị bị cả thế giới ruồng bỏ sao? Cư nhiênn ngay cả Đường Y cũng lơ đẹp mình! Trái tim nhỏ bé của Tô Nhiễm Nhiễm hoàn toàn đóng băng, sương mù quanh thân càng tỏa ra dày đặc, trên gương mặt viết mấy chữ in hoa, gạch chân, tô đậm "Sống không còn gì nuối tiếc" Cốc cốc cốc Đợi một lúc lâu vẫn không có ai biết tới sự tồn tại ngoài cửa này của cô, không có được ai mở cửa cho, à không, mời vào, Tô Nhiễm Nhiễm suy sụp gõ gõ kêu cứu.
Nghe từ cửa phòng lần thứ hai truyền tới âm thanh, Đường Y nghi hoặc nhìn về phía Liễu Khinh Huyền: "Các ngươi không phải đơn độc đến sao?" "Ah, đúng rồi", được Đường Y nhắc nhở, Liễu Khinh Huyền mới sực nhớ mà bổ sung thông tin, "Còn có Nhiễm Nhiễm đi cùng, suýt quên!" Nhiễm Nhiễm? Tô Nhiễm Nhiễm? Động tác đứng dậy của Đường Y được nửa đường liền hơi khựng lại, trên mặt kỳ bí sáng lên vài phần vui thích, bước chân tự nhiên nhanh hơn đi đến mở ra cửa phòng. Nghe tiếng cửa mở, đầu Tô Nhiễm Nhiễm ngắc ngứ ngẩng lên, chán đời nhìn Đường Y, gương mặt nào giờ diễm lệ lạnh lùng hiện tại toàn là mất hứng. "Làm sao vậy?" Thấy người nọ như vậy, trái tim Đường Y mềm như kẹo bông, bản năng vô cùng muốn duỗi tay ôm ấp vỗ về Tô Nhiễm Nhiễm. Ngại cái là cả hai chỉ là quan hệ vô cùng bình thường đến không thể bình thường hơn, nên miễn cưỡng đè ép cảm xúc này mà nhẹ nhàng dò hỏi, ngữ khí ôn nhu cưng chiều giống như tỷ tỷ nhà bên, cực kỳ dễ dàng dụ cho muội muội hàng xóm nếu có ủy khuất nào cũng sẽ đem toàn bộ ủy khuất đó ra mà kể lể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]