🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mai Ái Thanh lẩm bẩm nói với Diệp Ninh Uyển:

"Con gái của mẹ, cuối cùng con cũng đã lớn, mẹ nhìn thấy con mặc váy cưới thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần con vui vẻ, dù con có làm gì với mẹ, mẹ cũng sẽ không..."

Nhưng bà ta còn chưa nói hết câu, đã thấy một người xông đến từ phía bên kia, túm lấy cổ áo Mai Ái Thanh, tát bà ta mấy cái.

Du Thục Viện mắt đỏ hoe, vừa đánh vừa mắng:

"Con đàn bà đê tiện! Bà là mẹ kiểu gì vậy? Đừng có ở đây nói mấy lời nhảm nhí rằng các người đã nuôi nấng Uyển Uyển!"

"Các người đón Uyển Uyển về là để làm thế thân cho con gái bị thất lạc của các người, bà bị điên cứ đánh chửi Uyển Uyển! Con gái tôi là bảo bối của tôi, vậy mà bị bà đánh đến mức toàn thân đầy sẹo, bà còn dùng tàn t.h.u.ố.c lá làm bỏng lưng con bé, bà có biết khi nhìn thấy những vết thương đó, tôi hận không thể băm bà ra thành trăm mảnh không!"

"Bây giờ bà còn dám đến đây giả vờ đáng thương! Xem tôi có đánh c.h.ế.t con đàn bà đê tiện này không! Dám bắt nạt con gái tôi! Dám phá đám hôn lễ của con gái tôi! Dám..."

Du Thục Viện trông thì dịu dàng quý phái, nhưng bà đã từng làm lính hơn hai mươi năm, võ công trên tay sao có thể so với loại người như Mai Ái Thanh được.

Mai Ái Thanh bị bà đánh đến mức kêu la thảm thiết, không bao lâu đã ngã lăn ra đất, ngất xỉu.

Du Thục Viện vẫn cảm thấy chưa hả giận, xông đến đánh cho Diệp Chấn Ninh một trận nhừ tử.

Diệp Ninh Uyển nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Du Thục Viện, không khỏi rưng rưng nước mắt.



Lúc này, cô mới thật sự chấp nhận người mẹ này từ tận đáy lòng.

Rất nhanh, những kẻ gây rối đã bị vệ sĩ lôi đi.

Du Thục Viện chỉnh lại nếp nhăn trên bộ lễ phục Trung Hoa màu đỏ của mình, một lần nữa khôi phục hình tượng quý bà tao nhã quý phái.

Bà mỉm cười dịu dàng với mọi người.

"Chỉ là một trò hề nhỏ, không đáng nhắc đến, hôn lễ tiếp tục, đừng để những người không nên xuất hiện làm ảnh hưởng đến chuyện vui hôm nay."

Mọi người đều cười phụ họa.

Du Thục Viện vừa định đi xuống, đã bị Diệp Ninh Uyển kéo lại.

Mắt Diệp Ninh Uyển hơi đỏ lên, khàn giọng nói với Du Thục Viện:

"Mẹ, mẹ và cha cùng đưa con đi."

Nghe vậy, Du Thục Viện cũng đỏ hoe mắt, bà nghẹn ngào đi đến bên cạnh Diệp Ninh Uyển.

Hai vợ chồng một trái một phải đưa Diệp Ninh Uyển đến trước mặt Bùi Phượng Chi, giao cô con gái bảo bối này vào tay Bùi Phượng Chi.



Bùi Phượng Chi nói với Du Thục Viện và Diệp Quần:

"Cha mẹ vợ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Uyển Uyển thật tốt, con xin thề, cả đời này sẽ không phụ lòng cô ấy."

Du Thục Viện lau nước mắt, Diệp Quần chậm rãi gật đầu.

Khoảng thời gian này, biểu hiện của Bùi Phượng Chi họ đều nhìn thấy, có một người con rể như vậy, họ rất yên tâm.

Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng đón được cô dâu của mình.

Đọc lời thề xong, giọng nói của người chủ trì lại vang lên.

Mời cô dâu chú rể trao nhẫn.

Chiếc hộp nhung đỏ được mở ra, một viên kim cương hồng 12 cara được lấy ra, Bùi Phượng Chi nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Từ nay về sau, nắm tay nhau, cùng nhau sống đến bạc đầu.

Bên nhau trọn đời.

【Toàn văn hoàn】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.