Trong thời gian ngắn như vậy, muốn lục soát hết cả một khu ký túc xá, quả thật khó như lên trời.
Bùi Phượng Chi ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định.
Anh kéo Diệp Ninh Uyển lại trước cửa phòng đầu tiên trên tầng ba của khu ký túc xá.
Diệp Ninh Uyển quay đầu trừng mắt nhìn anh, ra sức vùng vẫy.
"Bùi Phượng Chi, đừng để em hận anh!"
Nhưng lại nghe thấy Bùi Phượng Chi vừa thở hổn hển vừa lạnh lùng nói:
"Em ra ngoài đi, để anh tìm! Anh hối hận rồi, nếu chỉ có một người có thể sống sót, anh hy vọng người đó là em!"
Diệp Ninh Uyển vội vàng bịt miệng Bùi Phượng Chi, nói nhanh:
"Còn thời gian lãng phí ở đây, chi bằng nhanh chóng tìm người!"
Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển thật sâu, rất lâu không nói gì.
Lúc này, điện thoại của Diệp Ninh Uyển đột nhiên đổ chuông.
"Mami."
Diệp Ninh Uyển nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Tiểu Tinh, nhưng lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Cậu bé nói với Diệp Ninh Uyển:
"Mami ơi, con mơ thấy Dực Dực bị bắt cóc, anh ấy bị nhốt trong một căn phòng rất nhỏ."
"Cửa sổ phòng đó bị vỡ, gió thổi vù vù, ánh nắng chiếu xiên vào, nhưng không chiếu được nhiều, trong phòng rất tối, người Dực Dực chảy máu, rất nhiều máu."
Nói rồi, Tiểu Tinh lại khóc.
Cậu bé mỗi lần gặp ác mộng đều như vậy.
Diệp Ninh Uyển không kịp dỗ dành cậu bé, nhìn Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3743591/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.