Tầm nhìn bị chắn, Du Thục Viện lập tức sốt ruột.
Bà lao đến đập mạnh vào cửa kính xe mấy cái.
Diệp Thiếu Huân đứng bên cạnh vội vàng ngăn Du Thục Viện lại.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh nào!"
Du Thục Viện đôi mắt ngấn lệ, giãy giụa muốn thoát khỏi tay con trai, cả người như muốn nhào đến cửa kính xe, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Kia là Lộc Lộc, kia là Lộc Lộc, đó là con gái của mẹ!"
Diệp Thiếu Huân vội vàng ôm lấy Du Thục Viện, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, rốt cuộc có phải em gái hay không, cuối cùng chúng ta vẫn phải làm giám định ADN mới biết được!"
Nghe vậy, Du Thục Viện lập tức sốt sắng.
"Con nói vậy là có ý gì? Con còn không tin vào mắt nhìn của mẹ sao? Con xem đi, con bé giống hệt mẹ hồi trẻ, sao có thể không phải con gái của mẹ được? Thiếu Huân, con nhìn xem, con nhìn xem!"
"Chắc chắn đó là em gái của con, không cần làm giám định ADN con cũng biết!"
Du Thục Viện trông có vẻ hơi mất kiểm soát.
Nhưng mà, bất cứ ai có đứa con gái yêu quý bị thất lạc hơn 20 năm, bây giờ gặp được một người có khả năng là con gái ruột của mình, đều sẽ như vậy thôi!
Diệp Thiếu Huân ngẩng đầu, nháy mắt với Lệ Mặc Xuyên, ra hiệu anh mau đến giúp đỡ.
Trong ngũ lão đại tộc ở Đế đô, Lệ Mặc Xuyên hiếm khi coi trọng ai, Diệp Thiếu Huân là một trong số ít đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3743573/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.