Đôi mắt Cáo Lửa ngập nước, dựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Bùi Phượng Chi, chắp hai tay, làm ra vẻ vô cùng cảm động và hưởng thụ, nói bằng giọng nũng nịu:
"Em biết ngay là Cửu gia đối xử với em tốt nhất mà, chắc chắn là không nỡ để em phải vất vả mãi như vậy."
Bùi Phượng Chi tuy không động đậy, mặc kệ Cáo Lửa cứ dựa vào n.g.ự.c mình như vậy, nhưng giọng nói lại không hề có chút d.a.o động nào, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước.
"Bây giờ để cô đến đó, một là để cô nằm vùng, hai là để cô làm quen với nhịp độ công việc như vậy."
Nghe vậy, sắc mặt Cáo Lửa lập tức thay đổi.
Cô ta cũng không còn nũng nịu nữa, cũng không nhân cơ hội sờ soạng cơ bụng nữa.
Cô ta bật dậy khỏi n.g.ự.c Bùi Phượng Chi, nụ cười quyến rũ trên mặt lập tức biến mất.
"Cửu gia, ý anh là sao?"
Bùi Phượng Chi kéo kéo quần áo bị nhàu nát trên người, bực bội hỏi ngược lại Cáo Lửa:
"Ý tôi là sao, chẳng lẽ trong lòng cô không hiểu sao?"
Sắc mặt Cáo Lửa trở nên vô cùng khó coi.
"Chẳng lẽ anh còn muốn em tiếp tục làm công việc vừa mệt vừa khổ lại còn bóc lột thời gian ngủ của em sao? Hay là, còn mệt hơn, khổ hơn, bóc lột thời gian ngủ của em hơn?"
Bùi Phượng Chi khẽ mỉm cười, rõ ràng ghế sau không hề bật đèn, nhưng nụ cười của Bùi Phượng Chi lại như tự tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng cả khoang xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742968/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.