Tiểu Tinh bị Diệp Cảnh Dực quát lớn như vậy, hốc mắt ngập tràn nước mắt, nước mắt không ngừng đảo quanh, nhưng cậu bé vẫn cố chấp không để nước mắt rơi xuống.
Cái dáng vẻ sắp khóc đến nơi của cậu thật sự khiến người ta đau lòng.
"Nhưng mà..."
Diệp Cảnh Dực lại thay đổi thái độ cưng chiều em trai ngày thường, cậu bé nghiêm mặt chống nạnh, nghiêm khắc dạy dỗ Tiểu Tinh:
"Không được khóc!"
Tiểu Tinh hít hít mũi, đáng thương nói:
"Dực Dực, anh hung dữ quá."
Diệp Cảnh Dực lạnh lùng nói:
"Không hung dữ với em, em sẽ hoàn toàn đứng về phía Bùi Phượng Chi mất! Em quên Mami đã vất vả nuôi chúng ta lớn như thế nào rồi sao? Như vậy là phản bội đấy!"
Tiểu Tinh vừa nghe Diệp Cảnh Dực nói vậy, lập tức lau nước mắt, kích động nhảy dựng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ phản bác lại Diệp Cảnh Dực:
"Em không có! Em mới không phải kẻ phản bội!"
Diệp Cảnh Dực đặt laptop xuống, chiều cao ngang ngửa với Tiểu Tinh, đôi mắt đen bình tĩnh lạnh lùng nhìn Tiểu Tinh.
"Vậy tại sao em lại bênh vực Bùi Phượng Chi? Ông ta đã làm rõ ràng như vậy, em cũng thấy rồi đấy, ông ta chính là kẻ xấu!"
"Hay là em thấy Bùi Phượng Chi có tiền nên không nỡ?"
Nói đến đây, Diệp Cảnh Dực cau mày.
Đương nhiên cậu cũng không muốn nghĩ như vậy về Tiểu Tinh.
Nhưng dạo này Tiểu Tinh quá ỷ lại vào Bùi Phượng Chi, tình cảm của cậu bé dành cho Bùi Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742962/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.