Trương Cần cứng đờ người, không nhúc nhích một chút nào, chỉ nằm sấp dưới đất, trân trân nhìn Bùi Đại phu nhân, ánh mắt ngày càng u ám.
Vì linh hồn đã bị xé nát, nên nỗi đau thể xác đã không còn gây ra bất kỳ tổn thương thực sự nào cho hắn ta nữa.
Có lẽ vì quá đau đớn, Trương Cần vậy mà vẫn có thể cười được.
"Vậy nên... đây mới là lời nói thật lòng của bà sao?"
"Thì ra bà hận tôi đến vậy..."
Bùi Đại phu nhân nói từng chữ một.
"Phải, tao rất hận mày!"
Bùi Đại phu nhân nhìn gương mặt Trương Cần có đến sáu bảy phần giống người đàn ông kia, ánh mắt ngập tràn lửa giận!
Bà ta càng nói càng kích động.
"Tao nhìn thấy gương mặt này của mày... Chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của mày... Tao sẽ nhớ đến người đàn ông đó!"
"Nếu không phải tại hắn, cuộc đời tôi sẽ không có vết nhơ, tôi sẽ không phải sống nơm nớp lo sợ bao nhiêu năm qua! Tôi cũng sẽ không biến thành bộ dạng này! Cuộc đời thất bại của tôi đều là do nó! Đều là do người đàn ông đó, nếu hắn ta chưa từng xuất hiện, tôi sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều!"
Tiếng khóc lóc của Bùi Đại phu nhân không ngừng vang vọng trong căn phòng chật hẹp, văng vẳng bên tai Trương Cần.
Trương Cần đỏ mắt, nói từng chữ một.
"Con là con trai của mẹ, con không phải là người đàn ông đó!"
"Những đau khổ mẹ phải chịu đựng năm đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742953/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.