Quản gia Vương suy nghĩ vài giây, lập tức khách sáo thương lượng với Diệp Ninh Uyển.
"Hay là Cửu phu nhân ngày mai hãy dẫn Trương trợ lý đến, khi đó lão gia cũng đã tỉnh rồi."
Diệp Ninh Uyển liếc xéo quản gia Vương, cười hỏi.
"Ngày mai tôi không rảnh, hay là để Cửu gia dẫn Trương trợ lý đến, cứ nói là ý của quản gia Vương, ông thấy thế nào?"
Quản gia Vương lập tức như bị nghẹn họng, chỉ biết cười khổ.
Một lát sau, ông ta mới mềm mỏng cầu xin Diệp Ninh Uyển.
"Cửu phu nhân, cô đừng làm khó tôi nữa, tôi nào dám chọc giận Cửu gia, đây... đây chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?"
Ông ta đi theo bên cạnh Bùi lão gia nhiều năm như vậy, rất rõ Bùi Phượng Chi rốt cuộc là một con quái vật thời tiền sử như thế nào, căn bản không dám dễ dàng trêu chọc anh.
Nếu Diệp Ninh Uyển thật sự làm vậy, e rằng ông ta ngay cả mạng cũng khó giữ!
Diệp Ninh Uyển mỉm cười.
"Ông biết mình đang tự tìm đường c.h.ế.t mà còn dám cản tôi, quản gia Vương?"
Bàn tay quản gia Vương đang đưa về phía Diệp Ninh Uyển đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, khó khăn kéo khóe miệng vài cái, lưỡi như bị thắt nút.
Ông ta biết Bùi Phượng Chi cưng chiều Diệp Ninh Uyển đến mức nào, gần như nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, muốn sao trên trời cũng không cho mặt trăng.
Nếu ông ta thật sự đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742946/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.