🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bùi Phượng Chi khẽ gật đầu.

Nhận được chỉ thị, Hôi Xỉ mới buông tay, đứng dậy lùi về sau nửa bước, nhưng vẫn canh giữ bên cạnh tài xế, đề phòng anh ta đột nhiên tấn công Diệp Ninh Uyển, để đảm bảo an toàn cho cô.

Nhưng Diệp Ninh Uyển lại xua tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta lùi thêm mấy bước nữa.

"Tránh ra..."

Hôi Xỉ bất lực, đành phải lùi thêm một chút, ai ngờ Diệp Ninh Uyển lại liếc xéo anh ta.

"Tôi bảo anh tránh ra, anh đứng đó thì người ta làm sao đứng dậy được?"

Hôi Xỉ đành phải làm theo ý Diệp Ninh Uyển, lui sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh của tài xế dưới đất.

Thấy Hôi Xỉ cuối cùng cũng đã lui đến vị trí mà mình hài lòng, Diệp Ninh Uyển mới "chậc" một tiếng, dùng mũi giày khẽ chọc chọc vào tài xế vẫn đang nằm sấp dưới đất, nói với vẻ khó chịu.

"Đứng dậy đi, đừng giả c.h.ế.t nữa!"

Cuối cùng tài xế cũng vùng vẫy bò dậy, loạng choạng mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững trước mặt Diệp Ninh Uyển.

Vừa đứng dậy, đối mặt với Diệp Ninh Uyển đã xuống xe, anh ta như biến thành một người khác so với lúc nãy còn đang mạnh miệng sau cánh cửa xe, hoàn toàn co rúm lại, dường như không đứng thẳng lưng được, giống như một người bị thiếu canxi trầm trọng, mắc bệnh còng lưng đáng sợ.

"Phu... phu nhân..."



Diệp Ninh Uyển mỉm cười, thản nhiên hỏi.

"Bây giờ mới gọi tôi là phu nhân, không phải hơi muộn rồi sao?"

Trên khuôn mặt có vết thương của tài xế hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ.

Anh ta gãi đầu, nhỏ giọng nói với Diệp Ninh Uyển.

"Phu nhân, vừa rồi tôi bị ma xui quỷ khiến, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi đồng ý đến Châu Phi, bất cứ nơi nào tôi cũng đồng ý đi! Chỉ cần cô cho tôi một công việc, đưa tôi đến đâu cũng được!"

Diệp Ninh Uyển bình tĩnh nói.

"Chắc anh cũng biết, những lời anh vừa nói, dù là tôi hay cậu Cửu đều tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho anh đúng không? Không chỉ là công việc, mà ngay cả mạng sống của anh cũng khó giữ."

Tài xế nhìn qua vai Diệp Ninh Uyển, nhìn về phía Bùi Phượng Chi đang ngồi trong xe, cơ thể run lên, răng va lập cập phát ra tiếng "lạch cạch" nhỏ.

"Tôi... tôi..."

Diệp Ninh Uyển không cho tài xế nhiều thời gian suy nghĩ, mà bình tĩnh nói.

"Nhưng tôi có thể cho anh một cơ hội."



"Vừa rồi chẳng phải anh nói tôi ngoài quyến rũ đàn ông ra thì chẳng làm được gì sao?"

Tài xế há hốc miệng, theo bản năng phản bác.

"Vừa rồi tôi thật sự chỉ là quá kích động, tôi không cố ý."

Diệp Ninh Uyển mỉm cười nói.

"Lúc con người ta kích động, rất dễ nói ra lời thật lòng, dù sao cũng không cần suy nghĩ, cứ thế thốt ra thôi."

"Thế này đi, tôi cho anh một cơ hội solo, chỉ cần anh có thể đánh thắng tôi, vậy thì những lời lăng mạ vừa rồi của anh đối với tôi sẽ được xóa bỏ, tôi sẽ cho anh một khoản tiền giúp anh trả nợ."

Nghe vậy, mắt tài xế sáng lên, kích động nói.

"Được!"

Diệp Ninh Uyển lại nhắc nhở anh ta.

"Anh suy nghĩ cho kỹ đi, nếu anh thua, vậy thì cứ theo quy định của các người, nên làm thế nào thì làm thế ấy!"

Người tài xế cười khẩy, xắn tay áo lên, trong nụ cười ánh lên vẻ đắc ý.

Chẳng lẽ anh ta còn không đánh thắng nổi một người phụ nữ yêu mị dựa vào thân xác để leo lên vị trí hiện tại sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.