🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bùi Phượng Chi nhíu mày, nhìn tài xế đang không ngừng kêu gào với vẻ khó chịu.

Ngay khi Bùi Phượng Chi định lên tiếng, Diệp Ninh Uyển đột nhiên nói với anh.

"Chờ đã!"

Bùi Phượng Chi nhìn về phía Diệp Ninh Uyển.

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, nói với anh.

"Vậy thì cho anh ta thêm một cơ hội đi."

Chuyện này vốn dĩ là do cô không đúng.

Giống như tài xế đã nói, tuy rằng anh ta đang mất tập trung, nhưng nếu cô không đá vào ghế, có lẽ sẽ không thành ra như vậy, đương nhiên cũng có khả năng sau này sẽ xảy ra tai nạn thảm khốc hơn trên đường cao tốc vì sự bất cẩn của tài xế.

Nhưng, vì tài xế đã nói như vậy, Diệp Ninh Uyển cảm thấy, vẫn nên cho anh ta một cơ hội.

Bùi Phượng Chi không nói gì.

Hôi Xỉ đứng bên cạnh lại nhíu mày.

"Phu nhân, quy định không thể phá vỡ! Hơn nữa, nếu tiếp tục để người này lái xe, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

Phụ nữ mà, luôn dễ dàng bị cảm xúc chi phối.



Làm vậy thường là không nên!

"Cô không thể vì anh ta lấy mạng người nhà ra thề mà mềm lòng, nhà anh ta đúng là có khó khăn, nhưng đó là chuyện khác, còn việc anh ta mất tập trung khi làm việc lại là chuyện khác! Nhà ai mà chẳng có khó khăn, chẳng lẽ vì vậy mà hạ thấp yêu cầu đối với anh ta sao?"

Diệp Ninh Uyển bình tĩnh nhìn Hôi Xỉ đang phẫn nộ, khẽ nhếch môi.

"Đương nhiên, anh ta không còn thích hợp làm tài xế ở đây nữa, nhưng tôi nhớ cậu Cửu có một mỏ dầu đúng không?"

Nghe vậy, Bùi Phượng Chi lập tức hiểu ý Diệp Ninh Uyển.

Anh thản nhiên nói.

"Ừ, ở Châu Phi."

Diệp Ninh Uyển mỉm cười nói.

"Vậy thì để anh ta đến Châu Phi lái xe tải đi, xe chở dầu không phải là thứ mà anh ta có thể qua loa lấy lệ khi mất tập trung đâu."

Diệp Ninh Uyển thò đầu ra, nhìn tài xế đang bám vào cửa xe, mỉm cười nói.

"Anh không cần lấy người nhà anh ra thề, anh chỉ cần biết, nếu anh còn phạm lỗi một lần nữa, thứ anh đánh mất chính là mạng sống của mình."

Tài xế ngẩng đầu nhìn Diệp Ninh Uyển trong xe, nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười kia, không khỏi rùng mình.



Rõ ràng người phụ nữ này trông xinh đẹp và dịu dàng như vậy, giống như một đóa hoa tơ hồng yếu đuối, dựa dẫm vào đàn ông để sống, nhưng tại sao lại khiến anh ta cảm thấy đáng sợ như vậy.

Tài xế không khỏi lùi lại hai bước, nhìn Diệp Ninh Uyển với khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, ánh mắt van xin.

"Phu nhân, xin cô, xin đừng đưa tôi đến Châu Phi, tôi có vợ con, vợ tôi vừa mới sinh con thứ hai, nếu tôi đi rồi, ai sẽ chăm sóc gia đình đây?"

"Cô thật sự muốn đưa tôi đến Châu Phi, chi bằng g.i.ế.c tôi luôn đi!"

Diệp Ninh Uyển lạnh lùng nhìn tài xế, thản nhiên nói.

"Anh chăm sóc gia đình? Là vợ anh, người vừa sinh con thứ hai chưa đầy tháng, phải chăm sóc anh và hai đứa con đấy! Anh vừa nghiện cờ b.ạ.c vừa nghiện rượu lại còn chơi gái, mấy năm nay chắc là chưa đưa cho gia đình một đồng nào đúng không!"

Tài xế vội vàng lắc đầu, đáng thương nhìn Diệp Ninh Uyển, phủ nhận.

"Không phải, phu nhân, cô hiểu lầm rồi, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy được?"

"Cô không có bằng chứng mà nói bừa như vậy!!! Cô vu oan cho tôi như vậy, tôi thật sự không biết phải làm sao, có cậu Cửu ở đây, tôi cũng không dám cãi lại cô!"

Diệp Ninh Uyển cười lạnh.

"Nói thì hay lắm, vừa rồi lúc lên xe tôi đã nhìn thấy rồi."

Tài xế lập tức ngừng khóc, theo bản năng hỏi ngược lại.

"Cái... cái gì...?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.