"Tránh xa em ra! Bùi Phượng Chi!"
"Không muốn, anh mệt lắm, bảo bối, để anh ôm một lát."
"Anh còn làm loạn em cắn anh đấy!"
"Cắn đi, em muốn cắn chỗ nào, anh cởi ra cho em cắn."
Ngay khi hai người đang giằng co, từ ghế phụ vang lên một tiếng ho nhỏ của trẻ con.
Diệp Cảnh Dực quay đầu lại, nhắc nhở hai người lớn ở ghế sau với vẻ mặt khó chịu.
"Hai người kiềm chế một chút đi, còn có trẻ vị thành niên ở đây đấy!"
Diệp Ninh Uyển dùng sức đẩy mạnh Bùi Phượng Chi ra, lăn khỏi người anh.
"Bùi Phượng Chi, xem anh làm chuyện tốt gì kìa!"
Bị đẩy sang một bên, Bùi Phượng Chi giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt bất lực.
"Đừng giận, là lỗi của anh."
Nói xong, anh nhìn về phía ghế phụ, bất lực thở dài, nhỏ giọng nói.
"Quả nhiên, có con nhỏ thật phiền phức."
Diệp Cảnh Dực cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Phượng Chi với vẻ mặt khó chịu, như muốn ném Bùi Phượng Chi xuống xe.
"Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chờ con lớn lên, nhất định sẽ không để ba bắt nạt mẹ như vậy!"
Bùi Phượng Chi nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng của Diệp Cảnh Dực, hơi nhíu mày, đôi mắt sắc bén nheo lại, đánh giá cậu bé.
Đứa trẻ này...
Luôn cảm thấy có gì đó khác với cảm giác trước đây, rõ ràng là có gương mặt giống hệt Tiểu Tinh, nhưng Bùi Phượng Chi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3741647/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.